*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặc Linh cười hỏi, trái lại làm Lâm Nhất phải nhìn kỹ lại đối phương.
Tô Hàm Nguyệt so với Mặc Linh, hơi khó so sánh, hai người mỗi người đều có một vẻ riêng. Không nghi ngờ, Mặc Linh là một trong số ít những mỹ nữ của thành U Châu, nàng ta còn là yêu nghiệt trong bảng Long Vân, nhìn khắp cả cổ vực Nam Hoa này cũng đã có vô số người theo đuổi và hâm mộ.
Nhưng mà…
Trong đầu nhớ lại dáng vẻ sáng ngời của Tô Hàm Nguyệt ở trong hoàng cung của Đại Tần, trên mặt hắn thoáng lộ ý cười, lúc này mới nghiêm túc gật đầu, cân nhắc nói: “Có lẽ đẹp hơn cô một chút”.
Nụ cười của Mặc Linh dần thu lại, chốc lát sau mới khẽ giọng nói: “Chẳng trách đầu gỗ như ngươi cũng phải động lòng, chẳng qua người này là ai, ta thực sự khá là tò mò”.
“Tạm thời dừng tại đây thôi, sư tỷ tìm ta đến đây rốt cuộc là có chuyện gì?”
Trong lòng Lâm Nhất có dự cảm nếu cứ tiếp tục dây dưa mãi thì sợ là sẽ không dừng lại được, vội vàng nói.
“Tạm thời tha cho ngươi, nhưng mà sau này nếu như bị ta phát hiện ra, nữ tử mà ngươi thích không đẹp bằng ta, ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi”.
Mặc Linh trợn mắt lườm Lâm Nhất lộ ra biểu cảm uy hiếp, ý cười trên gương mặt xinh đẹp kia khiến trái tim Lâm Nhất khựng lại, thầm bất đắc dĩ, hình như lúc nãy nói sai rồi.
Một hồi lâu sau Mặc Linh mới nghiêm túc nói: “Trong lãnh thổ thành U Châu vừa xảy ra một chuyện lớn, nhưng mà thấy ngươi quyết định đi có vẻ gấp gáp nên ta cũng không dám chắc ngươi có hứng thú không nữa”.
“Chuyện gì?”
Lâm Nhất cực kỳ tò mò hỏi, trong lòng như có điều suy nghĩ, cũng có chút phán đoán, trên đường đến đây trong thư viện hơi khác thường.
Chẳng lẽ có liên quan đến chuyện này?
Trên thực tế, suy đoán của hắn
cũng không đúng hoàn toàn, chỉ có thể nói là nửa đúng nửa sai.
Thấy Lâm Nhất tò mò, khoé miệng Mặc Linh khẽ cong lên cười nói: “Trong lãnh thổ thành U Châu có một vùng đất tên là Biển Trăng Khô, tiếp giáp với Vân Châu và Thanh Châu gần đây, ngươi hẳn đã từng nghe qua cái tên này rồi chứ”.
Lâm Nhất ở trong thư viện Thiên Phủ hai tháng, ngoại trừ tu luyện ra, thời gian còn lại cũng không để lãng phí. Sự hiểu biết của hắn về cổ vực Nam Hoa cũng đã tăng lên nhiều so với trước kia khi còn ở Đế Quốc Đại Tần.
Biển Trăng Khô này hắn cũng có biết đến chút ít.
Đây là một vùng đất nguy hiểm, mặc dù trong tên có một chữ biển nhưng lại khác biệt hoàn toàn so với những gì mà mọi người biết về biển.
Đó là một vùng sa mạc, vì nó rộng đến mức vô biên vô tận, như đại dương mênh mông, người thường lạc vào trong đó thì sẽ không thể đi ra được nữa, vì vậy nó bị gọi với cái tên là Biển Trăng Khô.
Nghe nói Biển Trăng Khô này trong thời thượng cổ xa xưa cũng là một nơi tương đối phồn hoa, có không ít Tông môn sống trong đó. Nhưng sau này lại trở thành chiến trường, sau một trận đại chiến thì biến thành hoang mạc như bây giờ, mất hết sức sống, không có cỏ cây nào mọc nổi.
Mặc dù nói vùng đất này khá là nguy hiểm, nhưng cứ thỉnh thoạng sẽ có người mạo hiểm đi vào trong đó, thu hoạch được không ít bảo bối thượng cổ, vì vậy mà được nhiều người biết đến.