Cảnh tượng này khiến cho vẻ mặt các đệ tử thư viện Thiên Phủ đều trở nên khó coi.
Hiển nhiên họ không ngờ Mai Tử Viêm sẽ chịu nhục nhã như thế trong tay một thiếu niên, quả thật không chịu nổi một đòn.
Rầm rầm rầm!
Giữa quảng trường, hai bóng người đang đối đầu gay gắt, dư chấn mạnh mẽ quét ra bốn phía, bụi bặm bay đầy trời.
“Dừng tại đây thôi”.
Trong lúc đánh nhau căng thẳng, thiếu niên lạnh lùng quát, chỉ thấy phải tung quyền của hắn ta đột nhiên trở nên sắc bén như kiếm đâm xuyên qua bức tường, đồng thời đâm thủng khí thế của Mai Tử Viêm.
Bùm!
Sau đó một quyền sắc bén như kiếm này đấm mạnh vào ngực Mai Tử Viêm. Trong tiếng nổ, Mai Tử Viêm hộc ra một búng máu, sắc mặt trắng bệch, chật vật lùi về sau.
Dư chấn dao động, Mai Tử Viêm lùi lại mấy bước mới đứng vững lại, ngược lại đối phương trông rất thản nhiên và thoải mái.
“Thực lực võ đạo của thư viện Thiên Phủ vẫn còn quá yếu, mặc dù các hạ đã lớn tuổi, nhưng thực lực này lại quá kém, có muốn tiếp tục tự hạ thấp mình nữa không?”
Thiếu niên tỏ ra thất vọng, lạnh nhạt nói.
Lời này phát ra từ miệng một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi quả thật rất tổn thương, không nể mặt chút nào.
Nhưng đối với hắn ta thì không quan trọng.
Hắn ta tên là Mục Trần, nhân tài mới nổi của Thiên Kiếm Tông, một trong ba đệ tử nội môn đứng đầu, đặc biệt hắn ta chỉ mới mười tám tuổi, có thể nói là rất có tiềm năng. Ở Thiên Kiếm Tông, không ai dám coi thường hắn ta, đến thư viện này đương nhiên cũng không cần nể mặt Mai Tử Viêm.
“Thiên Kiếm Tông không hổ là Thiên
Kiếm Tông, có điều thực lực của ngươi cũng coi như chưa là gì cả, để coi thường thư viện Thiên Phủ thì có hơi tự đại đấy. Trong thư viện chúng ta có một người bằng tuổi ngươi, nhưng ngay cả Tào Chấn của Bắc Tuyết Sơn Trang cũng không phải đối thủ của hắn”.
Mai Tử Viêm cười mỉa mai.
“Chuyện này ta có nghe nói, ta đến đây cũng vì muốn gặp người này, ngươi biết hắn đang ở đâu không?”
Mục Trần ngẩn ra, sau đó trở nên tràn ngập ý chí chiến đấu.
“Không phải đang đứng bên kia sao?”
Tia sáng lạnh xẹt qua trong mắt Mai Tử Viêm, hắn ta dời mắt về phía Lâm Nhất đang đứng bên rìa quảng trường.
Chiêu gắp lửa bỏ tay người này làm hay lắm, dù cho bị người khác đánh bầm dập cũng không muốn Lâm Nhất được yên.
“Lâm Nhất!”
“Lâm chấp sự!”
Tất cả các đệ tử thư viện Thiên Phủ đồng loạt nhìn về phía Lâm Nhất. Mai Tử Viêm vừa nói xong, Lâm Nhất đang che giấu khí tức lập tức trở thành tâm điểm chú ý.
“Các hạ chính là công tử Táng Hoa trong lời đồn phải không?”
Mục Trần hứng thú đánh giá Lâm Nhất, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, người này nhìn thế nào cũng chỉ mới tu vi cảnh giới Âm Huyền viên mãn.