Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1987


trước sau

Đặc biệt là người dẫn đầu, một tay hắn ta cầm kiếm, tóc búi gọn trên đỉnh đầu, cố định bằng một cây trâm gỗ màu tím, lẫn trong phần tóc xõa bên dưới là hai dải lụa trắng mềm mại, tung bay trong gió, thoạt nhìn rất thanh tao, thoát tục.  

“Không ngờ đại diện của Càn Vân tông lại là hắn…”  

Ánh mắt Mặc Linh lóe lên tia kinh ngạc, khẽ nói: “Người nọ là Tạ Vân Kiều, xếp vị trí 57 trong Quần Long Thịnh Yến lần trước, khá mạnh!”  

Xếp vị trí 57 trên bảng Long Vân, tức là xếp hàng thứ 7 trên bảng ngoài.  

Có thể thấy được ánh mắt của Cơ Vô Dạ, xếp hàng thứ ba bảng ngoài, và Diêm Không, xếp hàng thứ tư bảng ngoài, thoáng dừng lại một lúc lâu trên người Tạ Vân Kiều.  

Tạ Vân Kiều có thể khiến hai tên sát thần kia đồng thời chú ý, điều đó nói rõ thực lực của hắn ta khá mạnh.  

Lâm Nhất chỉ thờ ơ liếc nhìn, khi thấy một người khác trong đội ngũ, sâu trong mắt hắn lóe lên tia khiếp sợ.  

Tuy thái độ khác thường này nhanh chóng bị che giấu, nhưng vẫn bị Chương Viễn nhìn ra, hắn ta liếc nhìn Lâm Nhất rồi cười nói: “Người này là Bạch Lê Hiên, cũng giống như ngươi, đều đến từ đế quốc Đại Tần. Tính ra thì thực lực của hắn rất mạnh, thậm chí còn có căn cốt Thánh Thể. Lúc trước, vì tranh giành hắn mà suýt nữa các thế lực bá chủ đã trở mặt với nhau. Cuối cùng, một vị trưởng lão lánh đời của Càn Vân tông ra mặt nhận hắn làm đệ tử đóng cửa, việc này mới dừng lại”.  

Bạch Lê Hiên – Công tử Tiểu Bạch.  

Lâm Nhất cảm thấy có hơi bất đắc dĩ, hóa ra bạn cũ mà Giang Dật nhắc đến lại là người này.  

Hắn vốn cho rằng sẽ là Tả Vân, hoặc là Lưu Thương, cũng có thể là Tư Tuyết Y, nhưng lại không ngờ sẽ là Bạch Lê Hiên.  

Tuy nói hai người xuất thân từ một tông môn, nhưng quan hệ lại không được tốt, thậm chí, bọn họ đã từng là kẻ
thù, kết oán rất sâu.  

Trong Long Môn tranh tài, hắn ta thua dưới kiếm của Lâm Nhất, xem như ân oán đã xong.  

Lâm Nhất sẽ không ghi hận người này, nên đối phương có thế nào thì cũng không liên quan đến hắn.  

Có thể thấy được ở Càn Vân Tông, hắn ta có tiến bộ rất nhanh, giờ đã là cao thủ cảnh giới Dương Huyền đại thành. Thậm chí, khí tức của hắn ta còn mạnh hơn so với Mục Trần, vô cùng đáng sợ.   

Bản thân Bạch Lê Hiên có được Thánh Thể, lại đầu nhập thế lực cấp bá chủ như Càn Vân Tông, có thể phát triển đến mức này cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.  

“Nếu ta nhớ không lầm thì hắn ta đã từng bại trong tay ngươi”, Chương Viễn bình tĩnh nhìn Lâm Nhất, khẽ nói.  

“Bạch Lê Hiên kia là bại tướng dưới tay ngươi?”  

Lâm Nhất không tỏ thái độ, trái lại, Mục Trần lại kinh ngạc không thôi: “Trong thế lực cấp bá chủ, thanh danh của Bạch Lê Hiên mạnh hơn rất nhiều so với Tào Chấn đấy!”  

Lâm Nhất không phản bác, xem như chấp nhận.

Sau một lúc kinh ngạc, Mục Trần bật cười: “Có điều là trước đây, bây giờ ngươi hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với hắn ta, chắc chỉ cần hai ba chiêu là có thể dễ dàng đánh bại ngươi. Nếu ngươi đồng ý gia nhập Thiên Kiếm Tông thì sẽ có cơ hội đuổi kịp người khác. Nếu không, cả đời này ngươi chỉ có thể nhìn theo bóng lưng người khác mà thôi...”  

Chương Viễn cười với Lâm Nhất, ý tứ rất rõ ràng, mặc dù lời Mục Trần nói rất khó nghe nhưng lại là sự thật.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện