“Lợi hại, uy lực của một kiếm đã giết chết bốn đệ tử tông môn cảnh giới Dương Huyền tiểu thành. Thực lực thế này dù là một vài nhân tài cảnh giới Dương Huyền đại thành cũng khó làm được. Các hạ có thể dùng tu vi cảnh giới Âm Huyền viên mãn làm được chuyện phi thường thế này thật sự khiến lão già này khâm phục”.
Người đến là một ông lão khoảng bảy tám mươi tuổi, tinh thần quắc thước. Lúc nói chuyện, trên mặt ông ta hiện lên ý cười nồng đậm, che giấu rất tốt khí chất hung ác trên người.
Trong lúc nói chuyện, một con rắn sa mạc bỗng nhiên chui lên từ dưới lòng đất, bổ nhào về phía đóa hoa Tịch Vụ bảy màu.
Xoẹt!
Nhưng vừa mới xuất hiện, nó đã bị ông lão dùng một ngón tay xuyên thủng một lỗ lớn, đứt thành hai nửa.
Lợi hại, Lâm Nhất không dùng kiếm cũng khó mà đối phó con rắn sa mạc này, vậy mà ông lão chỉ cần một chỉ đã có thể xuyên thủng nó. Bất kể ông ta có dùng hết toàn lực, cố ý lập uy hay không cũng xem như có chút bản lĩnh.
Trong các tán tu, có lẽ ông ta không yếu.
Trên mặt Lâm Nhất không có biểu hiện gì, không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn ông lão.
Ông lão nhìn thấy vẻ mặt Lâm Nhất thì có hơi thất vọng. Một đòn sấm vang chớp giật của ông ta mang ý định làm Lâm Nhất khiếp sợ, không ngờ hắn lại không có biểu hiện gì.
Nhưng không sao, ngay sau đó ông ta đã ôn hòa cười nói: “Tiểu hữu đừng hiểu lầm, lão phu không có hứng thú gì với hoa Tịch Vụ này. Không ít tà tu lợi hại trà trộn vào trong Biển Trăng Khô này, mấy người bọn ta cũng từng gặp yêu nghiệt từ hạng mười trở lên của bảng ngoài, ai cũng vô cùng đáng sợ. Chắc tiểu hữu cũng đã nghe nói ở Biển Trăng Khô này không có đạo lý gì cả, chi bằng chúng ta kết bằng hữu, hợp sức với nhau giết vào cổ mộ Tinh Quân, thế nào?”
Ông ta không có hứng thú gì với hoa Tịch Vụ bảy sắc, thứ khiến ông ta có hứng thú là Lâm Nhất.
Có lẽ yêu nghiệt của
tông môn bậc này có thực lực hơn người, nhưng ít nhiều cũng có chút kiêu ngạo, kinh nghiệm giang hồ không nhiều.
Dù biết rõ ông ta không đáng tin cũng sẽ cảm thấy trong lòng đã có dự liệu trước, bất cứ lúc nào cũng có thể khống chế hắn trong lòng bàn tay.
Đối phó với những tiểu bối thế này, ông ta có rất nhiều cách. Đến lúc đó, đợi Lâm Nhất chết trong tay ông ta thì đâu chỉ là hoa Tịch Vụ, mà tất cả bảo bối trên người Lâm Nhất đều là của ông ta.
Ví dụ như thanh kiếm ấy cũng không tệ.
Ông lão cười híp mắt, che giấu vẻ tham lam trong mắt rất kỹ.
“Ông không xứng”.
Kiếm rời vỏ, thu vào, sau đó Lâm Nhất hái hoa rời đi.
Chỉ là trên mặt đất trống trải rộng lớn, ngoài năm thi thể không đầu ra lại xuất hiện thêm một thi thể bị Bôn Lôi Trảm Điện chém thành hai nửa.
Máu nhuộm cát vàng, hơi ấm chưa tan.
Đến phút cuối, ông lão áo đen cũng không nhìn rõ Lâm Nhất sử dụng kiếm như thế nào. Có lẽ ngay cả bản thân mình chết như thế nào ông ta cũng không biết.
Còn người xuất kiếm đã rời đi từ lâu.
Đối với Lâm Nhất mà nói, hắn không nghĩ quá nhiều. Làm sao hắn có thể làm bạn với một kẻ tà tu rõ ràng có mục đích không đơn thuần. Dù trong Biển Trăng Khô này có nguy hiểm thế nào, hắn cũng sẽ không đi cùng với loại người này.
Còn vì sao lại sử dụng Bôn Lôi Trảm Điện thì hắn cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.
Chỉ là Lâm Nhất nhạy bén cảm giác được không nhất thiết phải ở lại đây quá lâu. Nếu có thể một kiếm giết chết ông ta thì chỉ sử dụng một kiếm là đủ.