Trường tiên vốn dĩ có rất ít người sử dụng, hai người lại đều có tên trong bảng Long Vân, khó tránh sẽ bị lôi ra so sánh. Đáng tiếc, bất luận so sánh thế nào thì Dương Phàm cũng đều thua đối phương một bậc.
Bốn năm trước trong Quần Long thịnh yến, hắn ta cũng đã thua trong tay đối phương, thua một cách khá là thê thảm.
“Ngươi đi đi, ta không có hứng thú với người từng thua trong tay mình, huống hồ ngươi cũng không muốn phải dừng chân ở tầng thứ 6 đúng không”.
Tần An đương nhiên chẳng coi Dương Phàm ra gì, tuỳ ý nhìn một cái rồi tiếp tục đi về phía cột đá.
Khi hắn ta đi được ba bước liền nhìn thấy đối phương vẫn không hề động đậy, đáy mắt loé lên vẻ ngạc nhiên, lập tức cười nói: “Thế nào, muốn tranh với ta?”
“Vật vô chủ, đương nhiên người người đều có thể tranh!”
Vẻ mặt Dương Phàm âm trầm, gằn từng chữ nói.
Vẻ chẳng để tâm này của đối phương quả thực là tổn thương người khác, thực sự cho là Dương Phàm hắn lại sợ đối phương hay sao.
Sắp bốn năm trôi qua rồi, ai thắng ai thua còn chưa chắc đâu!
Khoé miệng Tần An thoáng cong lên một nụ cười lạnh lùng, thần sắc trong đáy mắt đầy vẻ khinh thường, cười nói: “Có phí phách, vật vô chủ, quả thực là người người đều có thể tranh. Nhưng không phải người nào cũng có được tư cách để tranh với Tần An ta, ít nhất Dương Phàm ngươi không xứng!”
“Vậy thì cứ thử xem”.
Xích Luyện trong tay Dương Phàm bung xuống.
Sau đó cổ tay rung lên,
trường tiên quất ra một tia chớp trong không trung.
Tần An phía đối diện đương nhiên cũng không chịu thua kém, trường tiên trong tay đồng thời quăng ra.
Rầm!
Trong không trung, trường tiên của hai người giống như hai con mãng xà tàn bạo đang hung hãn giao đấu.
Cuộc chiến đấu ác liệt như vậy, người thua chắc chắn sẽ tương đối thê thảm.
Không chỉ mất đi tư cách tranh đoạt bảo binh, mà sợ là chuyến mạo hiểm vào trong cổ mộ Tinh Quân này cũng phải kết thúc tại đây.
Sau hơn mấy chục chiêu, roi của Tần An đã chiếm được thế chủ động.
Trong Biển Trăng khô, Tần An này vẫn luôn đi cùng với Bùi Nhạc nên không hề để lộ phong mang. Nhưng sau khi thấy được thực lực thực sự của hắn ta thì mới hiểu được, người này đáng sợ cỡ nào, có thể nằm trong mười hạng đầu của bảng ngoài ắt không phải chỉ là hư danh.
Một nửa canh giờ sau.
Trong tầng thứ 6 của mộ cung, trong một thông đạo tối tăm, Bạch Lê Hiên đang đi tìm bảo vật khắp nơi thì bất ngờ gặp được một người.
Khi nhìn rõ dung mạo của đối phương thì thần sắc của Bạch Lê Hiên lập tức trở nên đầy cảnh giác.
Là Quách Húc, Quách Húc hạng 78 của bảng Long Vân.