*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bất luận thế nào, cho dù hắn ta không bằng được đối phương, cũng phải tận mắt chứng kiến thực lực của người đó rốt cuộc đã mạnh đến mức nào.
Ít nhất, phải nhìn được bóng lưng của hắn mới được.
Nếu không thì cũng quá là thất bại rồi.
Còn về Quách Húc, bước chân hắn ta thoáng ngừng lại, ngay sau đó liền biến mất trong thông đạo.
Có nghe thấy lời khuyên chân thành của Bạch Lê Hiên hay không thì không ai biết được.
Cùng lúc này, cuộc chiến giữa Dương Phàm và Tần An đã có kết quả.
“Bốn năm trước ngươi không phải là đối thủ của ta, không ngờ bốn năm sau lại vẫn tệ hại như vậy. Cút đi, ta thực sự không có hứng thú giết một tên vô dụng”.
Sự lạnh lùng trên người Tần An bỗng nhiên thay đổi, cất giọng lạnh lẽo: “Nhưng lãng phí nhiều thời gian của ta như thế thì cũng phải để lại cái gì chứ, thưởng một roi vậy, ngoan ngoãn mà chịu trận cho ta!”
Bốp!
Trường tiên như con rắn độc, tàn nhẫn vô tình quất lên trên mặt Dương Phàm.
Dương Phàm vừa mới chống người đứng dậy thị bị quất cho bay thẳng ra ngoài va mạnh lên mặt tường, nôn ra một ngụm máu lớn.
Sỉ nhục như vậy thực là tương đối thê thảm.
Nỗi uất ức trong lòng Dương Phàm không cần nghĩ cũng biết, hắn ta quay đầu lại nhìn Tần An một cái, ánh mắt đó đáng sợ như ác quỷ trong địa ngục.
Nhưng Tần An lại không hề để tâm đến.
Ngươi sẽ phải hối hận!
Dương Phàm lạnh lùng nói thầm trong lòng một câu rồi xoay người rời đi.
“Loại vô dụng này giữ lại
làm gì? Tiện tay giết luôn cho xong”.
Dương Phàm vừa mới rời đi thì có một người bước vào trong đại điện, cổ đao sau lưng ánh lên vẻ băng lạnh, là Bùi Nhạc.
“Chẳng sao cả”.
Tần An cười hờ hững, bước lên trước lấy thanh đoản kiếm ở trên cột đá, chỉ thấy trên vỏ kiếm khắc hai chữ cổ: Băng Luân.
Vào lúc khi đoản kiếm được tuốt khỏi vỏ, hàn mang bắn ra tứ phía, lạnh lẽo như ánh trăng.
“Hảo kiếm”.
Tần An lộ ra vẻ mãn nguyện sau đó thu thanh bảo binh này vào trong túi.
“Nên loại dần số người rồi…”.
Khi Tần An thu kiếm vào trong túi, giọng nói lạnh băng của Bùi Nhạc vang lên trong đại điện âm u.
Tần An gật đầu, trầm giọng nói: “Bắt đầu từ ai?”
“Tạ Vân Kiều!”
Vẻ mặt Bùi Nhạc vẫn lạnh nhạt như cũ, hờ hững đáp.
Tần An khẽ cười nói: “Vừa hợp với ý ta, thực lực của Tạ Vân Kiều vốn chỉ yếu hơn Cơ Vô Dạ và Diêm Không một chút. Ngoài việc hơi kiêng dè Tiên Thiên kiếm ý đại thành của hắn ta ra thì những thứ khác không cần quá để ý, lại thêm…”.