Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 209


trước sau

Một lúc lâu sau, ông lão áo đen đột nhiên lên tiếng: “Công tử, không thể tiếp tục nán lại đây nữa, phía lão gia còn có việc quan trọng đang chờ!”

Công tử áo vàng nhíu mày, trầm giọng nói: “Hoàng bá, hay là ông ra tay đi, thay ta bắt lấy con súc sinh kia”.

“Ta chỉ phụ trách an toàn của công tử, sẽ không nhúng tay vào những việc khác”.

Ông lão áo đen từ chối thẳng, không chút nể tình.

“Ông đúng là bảo thủ!”

Công tử áo vàng thấp giọng mắng một câu, sau đó nói với mấy người bên cạnh: “Tất cả cùng ra tay, đừng có rề rà nữa!”

“Rõ!”

Nghe vậy, khí tức bốn người có tu vi võ đạo tầng chín phía sau hắn ta lập tức trở nên nồng đậm.

“Lên!”

Cả bốn đồng loạt bay lên không trung, nhảy vọt về phía Tiểu Hồng đang bị bầy chó ngao vây quanh.

Bị bảy con chó ngao quấn lấy, vốn dĩ Tiểu Hồng đã khó bề hành động, hiện tại lại thấy có bốn người đánh về phía mình, nó lập tức nổi xung thiên.

Khí tức cuồng bạo tản ra từ trên người nó, móng ngựa vung mạnh lên, đá văng ba con chó ngao cùng một lúc.

Advertisement

“Muốn chạy à?”

Bốn người đánh ra sát chiêu từ các hướng khác nhau, ngăn chặn tất cả lối thoát của Huyết Long Mã!

Ầm!

Sát chiêu ẩn chứa nội kình hùng hậu rơi trên người Tiểu Hồng phát ra một tiếng nổ nặng nề.

Bị đánh trúng, bước chân Huyết Long Mã lảo đảo, suýt nữa thì té ngã.

Bốn người vừa ra tay cũng không khá hơn.

Lực phản chấn cực lớn khiến máu trong người bọn họ sôi lên, vô cùng khó chịu.

“Bổn công tử đến rồi!”

Thấy Tiểu Hồng sắp té ngã, công tử áo vàng cười to một tiếng, sau đó bay vọt lên trời rồi hạ xuống trên lưng Huyết Long Mã.

Advertisement

Hắn ta muốn dùng thực lực bản thân khiến Tiểu Hồng hoàn toàn thuần phục mình.

Nhưng Huyết Long Mã lại tỏ ra nóng nảy và mất kiên nhẫn, nó liên tục tìm cách hất công tử áo vàng trên lưng xuống, khiến sắc mặt hắn ta vô cùng khó coi.

Công tử áo vàng tản ra khí thế bản thân, đồng thời tay không ngừng chém xuống phần cổ nó.

“Súc sinh, ngoan ngoãn một chút cho ta!”

Bịch!

Tiểu Hồng vẫn chẳng chút nể mặt, nó bất chấp đau đớn hất công tử áo vàng xuống.

Tuy nhiên, công tử áo vàng cũng là một kẻ âm tàn, ngay khi sắp bị hất xuống, hắn ta đã đạp một cú lên thân Huyết Long Mã.

Bốp!

Huyết Long Mã đã sớm kiệt sức nên bị một cú này đá quỵ.

“Công tử, ngươi không sao chứ?”

Bốn người vừa ra tay trước đó vội vàng chạy đến đỡ công tử áo vàng.

“Cắn chết con ngựa hoang này cho ta!”

Bị hất xuống ngựa, công tử áo vàng té không nhẹ, hắn ta rú lên một tiếng đau đớn.

Bốn con chó ngao còn lại lập tức há to miệng, hung hăng lao đến cắn Huyết Long Mã vừa ngã xuống.

Răng chó vô cùng sắc bén lóe lên tia sáng lạnh.

Bốn con chó ngao đồng loạt táp về phía cổ Huyết Long Mã, nếu bị chúng cắn trúng, e là mạch máu cũng bị cắn đứt.

Vèo!

Mắt thấy bốn con chó ngao định nhân cơ hội Huyết Long Mã ngã xuống để cắn chết nó, đột nhiên, có một bóng người như chim nhạn bay vút qua, mang theo cuồng phong xộc tới.

Thoáng chốc, người nọ đánh liên tục hai quyền, nắm tay màu vàng bay vọt ra.

Bốp bốp bốp!

Bốn con chó ngao gào lên thê thảm, toàn bộ bị đánh văng, sau khi rơi xuống đất, chúng rên rỉ không thôi, cả người run lên vì đau, miệng sùi bọt mép, đã không cách nào đứng lên nổi nữa.

Người đến hiển nhiên chính là Lâm Nhất, hắn đã lần theo dấu chân để lại mà điên cuồng đuổi đến đây.

Không ngờ vừa đến đã nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm đến như vậy, hắn liền bất chấp tất cả, vội vàng ra tay.

“May thật, đến chậm một bước e là Tiểu Hồng sẽ mất mạng!”

Nhìn thương thế đáng sợ trên người Huyết Long Mã, Lâm Nhất kinh hãi không thôi.

May mà không bị thương chỗ hiểm.

Khi thấy rõ miệng Tiểu Hồng đang ngậm Thủy Nguyên Quả, sắc mặt hắn thoáng thay đổi, lúc này, xem như hắn đã biết vì sao tên nhóc này đi lâu như vậy.

Hẳn là thấy hắn bị thương không nhẹ, vẫn luôn bất tỉnh, sợ hắn chết nên mới mạo hiểm tìm kiếm linh dược khắp nơi, mong muốn hắn mau chóng tỉnh lại.

Nghĩ đến đây, sát ý trong lòng Lâm Nhất bất giác bùng lên.

“Là ai khiến ngựa của ta bị thương?”

Hắn quét mắt nhìn quanh một lượt, cuối cùng dừng lại trên người thiếu niên áo vàng đang được người bên cạnh đỡ dậy.

Trên người đối phương tản ra khí tức võ đạo tầng mười, vô cùng cô đọng, thoạt nhìn tuổi hắn ta cũng không tính là lớn.

Tùy tùng vây quanh bốn phía ít nhất có tu vi võ đạo tầng tám.

Xem ra, đây là thiếu gia của một gia tộc.

Nghe thấy lời của Lâm Nhất, công tử áo vàng nở một nụ cười quái đản, rồi nói: “Trong phạm vi Thanh Ninh Thành, đả thương chó của Lưu Vân ta, lại còn dám hỏi ngược lại ta, ngươi là người đầu tiên đấy!”

Thanh Ninh Thành?

Lâm Nhất nhớ ra mình đã từng thấy tòa thành này trên bản đồ.

Chỉ là một tiểu thành nằm ở biên thùy Đại Tần đế quốc, không đáng kể đến, cũng không có gì ấn tượng.

Ba tháng trôi qua, nhẩm tính khoảng cách, hắn cũng nên đến lãnh thổ Đại Tần đế quốc rồi.

Một người đứng bên cạnh Lưu Vân lên tiếng: “Tên tiểu tử kia, nếu con ngựa này là của ngươi thì hãy mau đem nó tặng cho công tử nhà ta, như vậy thì chuyện còn
có thể thương lượng được, nếu không, không chỉ súc sinh này không đi được, mà ngay cả ngươi cũng đừng hòng rời khỏi đây!”

Ầm!

Nhưng hắn ta còn chưa nói hết câu thì một âm thanh xé gió đột ngột vang lên, tên tùy tùng kia thoáng cái bị đánh bay ra ngoài.

“Răng rắc”, âm thanh xương sườn đứt gãy vang lên, một quyền vừa rồi của Lâm Nhất đã đánh thẳng vào ngực hắn ta.

Mặc dù đối phương có tu vi võ đạo tầng chín nhưng lại hoàn toàn không thấy rõ Lâm Nhất đã ra tay như thế nào.

“Muốn chết!”

Ba người còn lại không khỏi giận dữ khi thấy Lâm Nhất dám ra tay trước.

Ba tên tùy tùng võ đạo tầng chín đồng loạt xông đến, dùng chưởng làm đao, hung hăng bổ về phía Lâm Nhất.

Vèo!

Lâm Nhất lui về sau mấy bước, nhẹ nhàng tránh thoát thế công hung hãn của ba người bọn họ.

Một kích do cả ba liên thủ đánh ra cũng có chút uy lực.

Thế nhưng cũng chỉ có thế…

Lâm Nhất hừ lạnh một tiếng, hắn lại lần nữa đánh ra một quyền.

Một quyền này không chút hoa mỹ, có chăng chỉ mang theo nội kình Thuần Dương hung hãn bá đạo, tạo thành hào quang màu vàng rực lửa bao quanh nắm đấm đang lao đi trong cơn thịnh nộ.

Bốp!

Một quyền đánh nát chưởng thế của ba người nọ, sau đó lao thẳng một mạch đến.

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, ba người còn chưa kịp thi triển thế công thứ hai đã bị đánh bay ra ngoài.

Sau khi rơi xuống đất, theo quán tính bọn họ tiếp tục trượt thêm vài mét nữa, rồi phun ra một ngụm máu tươi.

Bốn phía thoáng chốc rơi vào yên tĩnh, đám tùy tùng của nhà họ Lưu nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt hoảng sợ.

Bọn họ bất giác lui về sau, thiếu niên trước mắt mạnh đến mức không hợp lẽ thường.

Hiển nhiên, thiếu niên áo vàng không ngờ Lâm Nhất lại có thể dùng một quyền đánh bại ba tên hộ vệ võ đạo tầng chín của hắn ta.

Môi hắn ta run run, nhưng sự lạnh lẽo trong mắt lại chưa hề giảm đi.

“Nếu ngươi có thể quỳ xuống xin lỗi trước khi ta thật sự tức giận, ta có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra…”

Sau khi nhìn rõ thực lực của Lâm Nhất, không biết Lưu Vân dựa vào cái gì mà vẫn ngang ngược như lúc trước, vẻ mặt hắn ta rất tự tin, không hề có một chút e ngại.

“Nhưng ta lại không thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra!”

Lâm Nhất trực tiếp cắt ngang lời hắn ta, trong lòng cười lạnh không thôi.

Mặc kệ đối phương dựa vào cái gì, dám khiến Tiểu Hồng bị thương nặng như vậy, hắn vốn cũng không có ý định bỏ qua cho bọn họ.

Vèo!

Còn chưa nói dứt lời, Lâm Nhất đã lần nữa ra tay, hắn lắc mình một cái, lao đến trước mặt thiếu niên áo vàng.

Sớm biết được sự lợi hại từ một quyền của Lâm Nhất, Lưu Vân cuống quít bay ngược ra sau, đồng thời lấy ra trường thương sau lưng.

Soạt!

Khoảnh khắc lớp vải bố bao quanh trường thương bị hất ra, một luồng khí lạnh lập tức lan ra bốn phía, Lưu Vân lạnh giọng quát: “Đi chết đi!”

Tia sáng lạnh lóe lên, hai tay hắn ta nắm chặt chuôi thương, đâm mạnh về phía trước.

Phút chốc, gió lạnh nổi lên bốn phía, một luồng khí lạnh thấu xương bao phủ Lâm Nhất, khiến hắn có cảm giác ớn lạnh.

Khí lạnh xâm nhập cơ thể, dường như huyết dịch trong người đều bị đông lại.

Cuồng phong nổi lên, thậm chí có không ít vụn băng đã cô đọng lại, vô cùng sắc bén và lạnh lẽo. Chúng bị gió lạnh cuốn đi, đồng loạt hướng về phía Lâm Nhất.

Huyền khí trung phẩm!

Lâm Nhất cả kinh, hắn nhìn ra được thanh trường thương này là huyền khí trung phẩm hàng thật giá thật.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện