Nếu có thể làm lại, chắc chắn hắn ta sẽ không giữ Lâm Nhất lại, để cho hắn đi là tốt rồi. Nhưng hắn ta lại lắm mồm, Lâm Nhất đã muốn đi rồi mà còn thách thức đối phương.
Lúc đó hắn ta vẫn không coi Lâm Nhất ra gì.
Cảm thấy dù Lâm Nhất đã chiến thắng Tần An nhưng cũng rất mất sức, tốn nhiều lực lượng. Hắn ta đợi Lâm Nhất mệt mỏi mới tấn công, muốn làm khó đối phương chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Suy nghĩ này của hắn ta cũng không sai, trước khi Lâm Nhất rút kiếm, hai người họ thật sự đã chiếm lợi thế.
Thậm chí bọn họ còn để lại trên người Lâm Nhất một vài vết thương khá nghiêm trọng, đã nắm chắc phần thắng rồi.
Nhưng sau khi Lâm Nhất rút kiếm, tình thế lập tức thay đổi, quang mang của kiếm chói mắt đến mức người ta không thể nhìn thẳng.
Đao U Vân của hắn ta hoàn toàn không thể chống lại.
Điều còn đáng sợ hơn cả kiếm chính là Lâm Nhất, là Lâm Nhất cầm kiếm trong tay, sự sắc bén đó mang đến áp lực khiến người ta không thể thở nổi.
Rõ ràng đều là kiếm ý Tiên Thiên đại thành, nhưng kiếm ý của hắn lại mạnh mẽ hơn Tạ Vân Kiều gấp mấy lần.
Đến bây giờ Bùi Nhạc vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
“Lâm Nhất, tha cho chúng ta một lần, sau khi ra ngoài, ta thề sẽ không gây chuyện với ngươi!”
Nét mặt Tần An yếu ớt, giọng nói cũng khàn đi, hắn ta hơi run rẩy cầu xin tha thứ.
Nếu người ngoài nhìn thấy cảnh này chắc
chắn sẽ rất ngạc nhiên. Tần An là ai, người đứng thứ chín trên bảng ngoài, lòng dạ độc ác, vô cùng kiêu ngạo. Nhưng bây giờ, hắn lại hạ giọng cầu xin một nhân tài trẻ tuổi.
Tình thế do người quyết định, hai người không muốn chết, thậm chí còn muốn đi tới tầng chín của mộ cung.
Cho dù có không muốn đến thế nào thì vẫn phải cúi đầu cầu xin Lâm Nhất tha thứ!
“Tha cho các ngươi thì ai tha cho ta đây…”
Lâm Nhất lạnh lùng nói.
Hắn hiểu rõ hai người này là loại người gì, thậm chí còn có ấn tượng sâu sắc, nếu mình thua đối phương, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Bỏ qua?
Không sỉ nhục bọn họ một trận thì đừng hòng bỏ qua.
Hắn bỏ qua cho bọn họ, đợi đến tầng chín của mộ cung, gặp phải Cơ Vô Dạ hoặc Diêm Không, đối thủ sẽ bỏ qua cho hắn sao?
Không thể nào.
"Thanh kiếm này tên là Băng Luân, nếu ngươi tha cho chúng ta, ta xin dâng nó lên bằng hai tay!”
Tần An thấy nét mặt lạnh lùng của Lâm Nhất thì khẽ cắn răng, cố đứng dậy lấy ra một thanh đoản kiếm từ trong túi trữ vật.