Dưới hình ảnh đẹp đẽ lại ẩn chứa sát cơ khủng khiếp.
Chín luồng sáng bay múa như tia chớp, hai quyền của Lâm Nhất sắc bén như kiếm. Trong lúc vung tay, tàn ảnh sáng rực.
Ầm! Ầm! Ầm!
Nhất thời, trong đại điện không ngừng vang lên tiếng nổ, liên miên không dứt.
Lâm Nhất ứng phó hơi chật vật, nhưng chung quy vẫn ở trong tiết tấu của mình, nhìn như lùi lại từng bước, nhưng kiếm thế trên người lại không giảm đi nửa phần.
Chín luồng sáng ngưng tụ cô đọng bỗng nhiên giãn nở thành hình một con rồng mà không có dấu hiệu nào báo trước.
Ầm!
Khí thế ầm ầm tăng vọt, uy áp thoáng chốc sánh ngang với cao thủ cảnh giới Âm Dương. Hình rồng kia gầm lên một tiếng, sóng âm lan ra, cuồn cuộn lao tới.
Lâm Nhất nhướng mày, kiếm ý toàn thân ngưng tụ, hoa Tử Diên nở rộ, chống lại luồng uy áp đó.
Hình rồng bỗng nhiên chuyển động, chân nguyên hùng hậu dao động, hết luồng này đến luồng khác gột rửa, khiến không khí xung quanh nổi lên gợn sóng như nước.
“Màn kịch chính đã bắt đầu rồi sao?”.
Khóe miệng Lâm Nhất cong lên nụ cười, ý chí chiến đấu bùng lên trong mắt.
Hắn vào cổ mộ Tinh Quân, một đường đi đến đây, đầu tiên là đánh bại Quách Húc, sau đó đánh bại Tần An, Bùi Nhạc, nhưng chưa bao giờ sợ hãi.
Táng Hoa trong hộp đựng kiếm sau lưng rung lên, tích lũy sức mạnh.
Soạt!
Hình rồng chuyển động ở giữa không trung, ngưng tụ thành một con rối kim giáp, khoảnh khắc nó thành hình đã phủ xuống phía trên đầu Lâm Nhất. Nó vung thương, chém mạnh xuống, uy áp dồi dào như nước sông uốn khúc, vắt ngang hư không, bao la trùng điệp, cuộn trào mãnh liệt.
Thế tấn công sục
sôi mênh mông ấy cho người ta cảm giác hậu kình vô tận liên miên không dứt, khoáng đạt vô cùng.
Hắn vốn tưởng rằng khảo nghiệm tầng chín mộ cung có thể là chín con rối giáp bạc hình thành trận pháp Du Long hoàn chỉnh, không ngờ là hợp lại thành một. Nói vậy thì muốn phân tán đánh bại là chuyện không thể.
Nhìn thế tấn công này, e là còn đáng sợ hơn khi đối diện với chín con rối giáp bạc nhiều.
Trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, Lâm Nhất vẫy tay, Táng Hoa từ trong hộp đựng kiếm sau lưng bay ra.
Lâm Nhất nắm chặt năm ngón tay, rút kiếm khỏi vỏ.
Rắc!
Kiếm thế mênh mông đã tích lũy sức mạnh từ trước đón đỡ đòn tấn công mạnh mẽ, sàn nhà dưới chân lập tức nứt nẻ, lan ra thành mạng nhện.
Dưới đòn tấn công mạnh mẽ, Lâm Nhất bị chém lùi lại mấy chục mét.
“Kiếm phân Song Nguyệt!”
Lâm Nhất xoay người, bay lên như gió lốc, chém ra một kiếm.
Nhát kiếm này lập tức chém ra hai luồng kiếm quang dồi dào. Kiếm quang như ánh trăng, một vầng trăng sáng chiếu rọi màn đêm vô tận, vầng trăng còn lại chiếu soi nước hồ sâu.