Lâm Nhất còn chưa sử dụng kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đã đánh bại Tần An và Bùi Nhạc liên thủ với nhau, cho nên hắn thật sự không xem trọng Cơ Vô Dạ lắm.
Đối phương tự tin như vậy, e rằng là biết rõ thành tựu của hắn trên kiếm đạo là cảnh giới gì.
Sắp bốn năm trôi qua, thứ hạng trên bảng Long Vân cũng nên thay đổi một chút rồi.
Từ khoảnh khắc bước ra khỏi Đại Tần đế quốc, mục đích của thiếu niên vẫn chưa từng thay đổi, Quần Long thịnh yến, nhất định phải có chỗ ngồi của Lâm Nhất hắn.
Bên ngoài đế quốc, cổ vực Nam Hoa.
Lâm Nhất mặc áo xanh, dùng kiếm tranh đấu!
Nếu ngươi vẫn luôn nằm mơ không chịu tỉnh, vậy hôm nay kiếm trong tay ta sẽ chém vỡ cái uy danh Huyết Thủ Đồ Tể này của ngươi!
Câu nói của Lâm Nhất rất có khí phách, vô cùng hùng hồn.
“Người ngông cuồng ta gặp nhiều rồi, nhưng thật sự ít khi gặp kiểu khoác lác như ngươi. Có điều không sao cả, cho dù ngươi mạnh miệng như thế nào, trong cuộc chiến hôm nay, kết cục của ngươi cũng chỉ có một, chính là chết!”, Cơ Vô Dạ tỏ vẻ khinh thường, hoàn toàn không coi trọng Lâm Nhất, lạnh lùng giễu cợt.
“Sống hay chết cũng không phải do ngươi quyết định!”, Lâm Nhất lạnh lùng nói.
“Không sai, vậy để ta xem rốt cuộc ngươi có bao nhiêu năng lực!”
Cơ Vô Dạ đã không kiềm chế được sát khí từ lâu, trong lúc trò chuyện, hắn ta luôn muốn tìm sơ hở trong khí thế của đối phương. Tiếc là kiếm ý của Lâm Nhất cực kỳ ác liệt, bị huyết sát của hắn ta chèn ép nhưng vẫn không hề dao động, ngược lại còn trở nên dữ dội hơn.
Bây giờ thật sự không kiềm
chế được nữa.
Hắn ta quát lạnh một tiếng, nắm chặt tay phải, một lực lượng tràn đầy lập tức ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn ta. Huyết sát tràn đầy trên người hắn ta ngưng tụ thành một ngọn lửa chói mắt trong lòng bàn tay hắn ta.
“Ra tay đi”.
Nét mặt Lâm Nhất rất lạnh nhạt, không có chút dao động.
Hai người đứng trong hồ nước tựa như gương, mỗi một hành động đều chiếu ngược lên tinh không, được vô số đệ tử tông môn bên bờ biển Trăng Khô ngước mắt nhìn lên.
Lúc này, dù là trưởng lão hay đệ tử của các tông môn lớn cũng đều nín thở tập trung, theo dõi trận chiến này.
Dưới ánh nhìn chăm chú này, khí thế trên người hai bóng người chiếu ngược trong tinh không vẫn không ngừng dâng cao, nhanh chóng đạt đến mức khiến người ta cảm thấy khó thở.
Chỉ mỗi hơi thở đã khiến người ta không rét mà run, kinh hãi sợ sệt.
Đột nhiên…
Trong mắt Cơ Vô Dạ có phong mang màu máu lạnh lẽo loé lên, hắn ta là người ra tay trước.
Oanh!
Hắn ta giẫm mạnh một phát trong nước hồ, một cột nước lập tức dâng lên sau lưng hắn ta. Cột nước cao đến trăm trượng, tựa như vực sâu, còn rất nguy nga, giống như một ngọn núi lơ lửng giữa không trung.