Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2118


trước sau

Tiếng kêu kia tựa như vang lên từ chín tầng mây, khiến Côn Luân tan vỡ, tinh quang thưa thớt, mọi thứ trên thế gian đều mất đi màu sắc. Đó là tiếng kêu của Tử Băng Diên Tước, tồn tại kiêu ngạo nhất độc lập nhất trong tộc Băng Phượng, cả đời kiêu ngạo, tách biệt với thế giới.    

Tiếng kêu của nói lạnh lẽo như có thể khiến vạn vật tan nát cõi lòng.  

Trong mắt Lâm Nhất có kiếm mang loé lên, hắn nhìn Đoạn Hồn Đài chậm rãi đè xuống, vung kiếm Táng Hoa trong tay.  

Kiếm trận Tử Diên, tuyệt thế vô song!  

Cửu chuyển quy nhất, phượng minh triêu dương!  

Vào khoảnh khắc tiếng phượng kêu vang vọng, một ánh mặt trời mọc lên từ sau lưng Lâm Nhất. Ánh mặt trời sáng chói, thế như chẻ tre quét sạch bóng tối trong Ma Ngục Huyết Sát, cuối cùng đánh vỡ kết giới kỳ lạ này.  

Tinh quang đầy trời lại xuất hiện một lần nữa, tựa như một tấm rèm, nhưng lại khiến ánh mặt trời càng chói mắt hơn.  

Chiêu kiếm Lâm Nhất chém ra phá vỡ không gian, chém thẳng lên trên Đoạn Hồn Đài đáng sợ và tà ác kia trong vô số ánh mắt ngạc nhiên.  

Ầm!  

Trong tiếng vang ngút trời, chiêu kiếm loé lên ánh sáng vừa cuồng bạo vừa chói mắt, ánh sáng đó còn chói mắt hơn cả ánh sáng mặt trời sau lưng Lâm Nhất. Cửu chuyển quy nhất này là một chiêu kiếm chẳng khác nào nghịch thiên, dưới kiếm mang đáng sợ này, ai cũng có thể cảm nhận được lực lượng khó tin ẩn chứa bên trong.  

Ầm!  

Dưới sự va chạm kịch liệt, dòng nước đang chảy trong mặt hồ mênh mông ở tầng chín mộ cung tựa như biến thành sông băng,
xuất hiện những khe hở đếm không hết, sau đó ầm ầm nổ tung.  

Những người đang theo dõi đều bị dị tượng này làm khiếp sợ, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên.  

“Sát chiêu quá đáng sợ…”  

Dù là kiếm trận cửu chuyển của Lâm Nhất hay Huyết Ngục Đoạn Hồn Đài của Cơ Vô Dạ cũng đều mạnh đến mức đáng sợ. Khi hai sát chiêu này va chạm với nhau, mọi người mới ngạc nhiên phát hiện cơn sóng huỷ diệt ẩn chứa bên trong còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của bọn họ rất nhiều.  

Thực lực của Lâm Nhất và Cơ Vô Dạ thật sự cách những người khác rất xa. Mấy chục nghìn người kéo tới biển Trăng Khô này, cuối cùng chỉ còn lại hai người họ, hoàn toàn không phải dựa vào vận may.  

“Ai chiến thắng vậy?”  

Cảnh tượng phản chiếu trong tinh không rất mơ hồ, dư âm dao động, dị tượng nổ tung, thật sự không thể thấy rõ, mọi người đều đang nôn nóng chờ đợi.  

Sát chiêu đáng sợ như vậy, ai mà thua thì chắc chắn là thua thật.  

Đến mức độ này, hai người đều đã gần đến giới hạn rồi. Một khi bị đánh bại sẽ hoàn toàn thất bại, ưu thế tích luỹ trước đó đều sẽ tan thành mây khói.  

“Đường tiền bối, ngài…”  

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện