*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dường như chỉ cần có bất kỳ cử động nào, kiếm của đối phương sẽ không hề do dự mà đâm tới, không hề mang theo chút thương xót nào.
Ánh mắt sắc lạnh như kiếm kia làm lòng hắn ta nổi lên cảm giác bất lực, khiến hắn ta tuyệt vọng đến mức mất cả dũng khí để tế ra chiêu thức cuối cùng của mình.
“Thắng bại đã phân!”
Đúng vào lúc lòng hắn ta vừa mới sinh ra cảm giác bất lực thì ý chí Tinh Quân còn sót lại trong cả toà mộ cung lập tức trở nên rõ ràng, lạnh lùng mà không cho phép kháng cự tuyên bố kết quả.
“Không, không…”.
Thiên quân vạn mã cũng phải từng người đi qua cầu độc mộc, một tướng công thành sẽ có vạn cốt khô.
Từ con số hàng vạn người lúc đầu, đến bây giờ chỉ còn sót lại mỗi mình Lâm Nhất, sự tàn khốc trong giới võ đạo lại lần nữa hoàn toàn bị bóc trần.
Đếm không xuể số đệ tử Tông môn từ các nơi trong cổ vực Nam Hoa chạy đến đây, có người có lẽ chỉ muốn tìm được một số bảo vật trong Biển Trăng Khô. Một số người có dã tâm lớn hơn chút thì hy vọng có thể sống sót để vượt qua được vài vòng trong cổ mộ Tinh Quân. Cho dù bị đào thải một cách tàn khốc thì vẫn coi như có chút thu hoạch, thậm chí là nhiều hơn cả mong đợi.
Nhưng đối với người trong mười hạng đầu của bảng ngoại như Cơ Vô Dạ mà nói, cho dù là bảo vật trong cổ mộ này thì cũng hiếm có thứ nào khiến hắn ta động lòng được.
Dã tâm và khát vọng duy nhất của hắn ta chỉ có võ học truyền thừa của chính Tinh quân thượng cổ và viên Thiên Tinh Châu kia mà thôi.
Hắn ta quét sạch cả thiên quân vạn mã, được xưng là vô địch, lại một lần nữa đưa cái tên Huyết Thủ đồ tể đi vào lòng người. Hắn ta đã quyết tâm giành được Thiên Tinh Châu kia, nhưng vất vả lắm mới lên được đến tầng thứ 9
này, xa tận chân trời gần trong gang tấc, trong tình huống chỉ còn thiếu nửa bước nữa là sẽ chạm tay đến.
Thì lại thua bởi tay Lâm Nhất, đối với hắn ta mà nói, đây là điều mà hắn ta tuyệt nhiên không thể chấp nhận được.
Nhưng dù không cam tâm đến đâu đi chăng nữa, lúc này, hắn ta cũng đã phải chịu bó tay. Trên mặt hồ, cơ thể Cơ Vô Dạ dần dần trở nên mờ ảo, ánh mắt của hắn ta ghim chặt lên người Lâm Nhất, chứa đầy vẻ không cam tâm và cơn phẫn nộ không thể diễn tả hết bằng lời.
“Mối nhục hôm nay, Cơ Vô Dạ ta sẽ trả lại gấp trăm lần!”
Lâm Nhất đứng nhìn đối phương bị di chuyển ra ngoài, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, có rất nhiều người từng nói những câu tương tự như vậy với hắn.
Nhưng người thua trong tay của hắn lại chẳng có một ai làm được điều đó.
Với sự kiêu ngạo từ sâu trong nội tâm của Lâm Nhất, bị đối thủ từng thua trong tay mình vượt qua cũng là một điều khiến hắn tương đối khó chịu.
Cuộc chiến này mặc dù vô cùng gian khổ, nhưng đối với Lâm Nhất mà nói vẫn chưa thể chạm đến giới hạn thực sự của hắn. Bất luận là Tiên Thiên kiếm ý viên mãn, hay là Trần Quang kiếm pháp mà người áo xanh kia lưu lại, hắn đều chưa hề tế ra.
Hắn không giống với đối phương, có Huyết Sát Môn chống lưng, cho dù giết thêm bao nhiêu người thì cũng chẳng có ai dám đến gây sự với hắn ta.
Trưởng bối trong môn đương nhiên sẽ bảo vệ cho hắn ta, chỉ một câu tài nghệ không bằng người là đã có thể đuổi sư môn của đối phương đi.