Ông lão Tinh quân nở một nụ cười, không hề giấu giếm nói.
Trong lòng Lâm Nhất hiểu ra, một hồi sau trầm giọng nói: “Nếu như tiền bối đã hiện thân, vậy truyền thừa này có phải vãn bối đủ tư cách để nhận?”
Ông lão Tinh quân vuốt chòm râu cười nói: “Thôi vậy, một là ta tu luyện thương pháp, có thể dùng để hỗ trợ cho kiếm đạo của ngươi. Hai là ngươi đã có được truyền thừa từ vị đại nhân kia, truyền thừa này của ta đối với ngươi mà nói chẳng qua như dệt gấm thêm hoa, không có quá nhiều ý nghĩa, nói không chừng ôm đồm nhiều mà lại chẳng chuyên tâm được cái gì, không hay không hay”.
Lâm Nhất hơi thất vọng, nhưng mà cũng không quá để ý.
Hắn mặc dù đến đây nhưng cũng không có nhiều hứng thú với truyền thừa của cổ mộ Tinh quân, không chỉ là hắn, bao gồm cả Cơ Vô Dạ và nhóm Tạ Vân Kiều cũng vậy, thứ mà bọn họ thực sự để ý chính là Thiên Tinh Châu.
Tiếp nữa, chính là những bảo bối mà Tinh quân thượng cổ ngày trước thu được, trong số những thứ đó ít nhất cũng phải có một hai thứ khiến người ta phải động lòng.
“Kỳ thực cho dù hôm nay ngươi thua trận thì thu hoạch cũng đã không tệ, ta lúc còn sống thu được ba món bảo bối tốt nhất thì ngươi đã có được hai món”, ông lão Tinh quân cười híp mắt nói.
“Hai món?”
Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, suy xét một hồi thì đại khái đoán ra được, khẽ giọng nói: “Là Thương Long Cửu Biến và máu Thương Long?”
“Không sai. Thương Long Cửu Biến thì không cần nói nhiều, giọt máu Thương Long kia chính là thứ hiếm có vô cùng, với thực lực của ta gần như không thể lấy được nó. Năm đó ta cũng chỉ là may mắn, trong một cuộc đại chiến, nhặt được thi thể của một vị tiền bối…”, ông lão Tinh quân kể lại chuyện xưa, gương mặt cũng thoáng vẻ cảm khái.
Lâm Nhất nghe vậy thì ngây ra, trái lại có chút bất ngờ, kẻ mạnh Tinh quân này còn phải dựa vào thủ đoạn không mấy vẻ vang gì này để lấy được bảo vật.
Nhưng mà nghĩ lại thì hình
như cũng chẳng có vấn đề gì, Tinh quân thượng cổ này trong mắt Lâm Nhất mạnh đến khó mà tưởng tượng nổi, nhưng trong thời kỳ thịnh thế hoàng kim thì chưa chắc đã là một nhân vật tiếng tăm.
Giống như cổ mộ Tinh quân này mặc dù nói đã gây ra tiếng vang lớn trong thành U Châu, nhưng những yêu nghiệt kia của nội bảng lại chưa hề xuất hiện, rõ ràng là có chọn lọc.
Lâm Nhất suy nghĩ một lúc mới cất lời: “Vậy ta đoán món bảo vật thứ ba hẳn cũng là do vị tiền bối kia để lại, nói không chừng có liên quan đến Thương Long Quyết”.
“Ngươi vậy mà rất thông minh, không sai, món bảo vật thứ ba quả thực có liên quan đến Thương Long Quyết, Thương Long Quyết bao quát vạn tượng, có Thương pháp, Chưởng pháp, Quyền pháp, Thân pháp… một người khác đã lấy được Thương Long Kiếm Quyết”, ông lão Tinh quân mỉm cười nói.
Thương Long Kiếm Quyết.
Lâm Nhất nghe vậy hơi ngẩn ra, thoáng giật mình.
Thương Long Cửu Biến cộng với máu Thương Long có lẽ mới miễn cưỡng có thể sánh được với Thương Long Kiếm Quyết, còn may là hắn có Tử Diên Kiếm Quyết, nếu không thì đúng là khó mà tiếp nhận được.
“Bị ai lấy mất rồi?”
Lâm Nhất khá là tò mò chuyện này.
Trong đáy mắt ông lão Tinh quân thoáng qua ý cười đầy vẻ phức tạp, khẽ nói: “Nói cho ngươi biết cũng chẳng sao, hắn ta được người khác gọi là Bạch Lê Hiên, hình như có quen biết với ngươi. Trong cổ mộ Tinh quân, luôn chậm hơn ngươi một bước, mấy lần bị người mà ngươi đánh bại làm cho kinh hãi, đáng tiếc trong cuộc khảo nghiệm ở tầng thứ 9 của mộ cung đã bị đánh bại bằng một chiêu, không thể đi được đến bước cuối cùng”.
Công tử Tiểu Bạch, Bạch Lê Hiên.