Lãnh bảo chủ trấn an mọi người: “Các vị đừng sợ. Ta đã điều tra rõ, mục tiêu của bang Huyết Lang không phải Tam Ưng Bảo mà là kho báu Lôi Vân”.
“Kho báu Lôi Vân?”
“Chuyện này không thể nào! Có thật là nơi toạ hoá của Lôi Vân Tử ở quận Kỳ Liêm không? Chẳng lẽ đây không phải truyền thuyết ư?”
“Năm đó có rất nhiều nhân tài của thế lực cấp bậc bá chủ gần như lật tung cả quận Kỳ Liêm, nhưng chẳng tìm được gì...”.
“Thật khó tin, dù cho Lôi Vân Tử thật sự toạ hoá ở quận Kỳ Liêm, làm sao bang Huyết Lang lại biết được địa điểm?”
Mọi người vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt cực kì chấn động, trong mắt rất nhiều người giữ chức vụ cao cũng đầy nghi hoặc.
“Chính xác một trăm phần trăm, chuyện này không thể là giả. Ta và nhị bảo chủ đã bị thương trong tay tên Huyết Lang đó. Hắn ta có được một tấm bản đồ kho báu từ rất nhiều năm trước, cho đến gần đây mới giải được bí mật của bản đồ”.
Thấy mọi người không tin, hai cao thủ cảnh giới Âm Dương bên cạnh Lãnh bảo chủ lên tiếng giải thích.
Hai người bị thương rất nặng, mấy vết thương trên ngực rất dữ tợn, chảy máu đầm đìa, thậm chí có thể nhìn thấy mơ hồ nội tạng. Có thể tưởng tượng ra trận chiến vừa rồi tàn khốc đến mức nào, ngay cả thời gian xử lí vết thương cũng không có.
“Ta biết về chuyện bản đồ kho báu, chỉ là không ngờ nó đã rơi vào tay Huyết Lang từ lâu, tiểu tử này giấu kĩ thật”.
Lãnh bảo chủ tức tối nói, sắc mặt hơi tái nhợt.
Cách đó không xa, Lâm Nhất trầm tư suy nghĩ, dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Cao thủ của bang Huyết Lang đều đã xuất hiện nhưng lại chưa chịu ra tay, có lẽ là cố tình bày kế nghi binh, đe doạ người của Tam Ưng Bảo khiến họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, sau đó nhân cơ hội phái cao thủ hàng đầu đi
phá giải kho báu của Lôi Vân Tử, độc chiếm bảo vật trong đó.
Nếu hôm nay không có ba bảo chủ cùng nhau hành động, đánh đổi bằng hai người bị thương nặng thì có lẽ vẫn còn bị che giấu.
Có điều... Lôi Vân Tử là cái quái gì?
Lôi Vân Tử là ai?
Thấy mọi người bàn tán hăng say, Lâm Nhất cảm thấy tò mò.
Đối với người ở quận Kỳ Liêm, có lẽ từ lâu tên tuổi của Lôi Vân Tử đã như sấm vang bên tai, nhưng Lâm Nhất lại không biết.
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của mọi người, chắc hẳn kho báu Lôi Vân này có sức hấp dẫn rất lớn đối với họ.
Lãnh bảo chủ nhìn lướt qua đám đông, lúc này mới phát hiện ra Lâm Nhất, ánh mắt chợt loé, ông ta tạm thời kìm nén sự khó hiểu trong lòng: “Không ngờ tên cáo già Huyết Lang đó lại luyện hoá hoàn toàn giáp Viêm Long, ba người chúng ta không biết gì nên mới bị đánh bất ngờ, khó khăn lắm mới rút lui được. Nếu kho báu Lôi Vân bị họ lấy mất, có lẽ Tam Ưng Bảo chúng ta sẽ không được yên”.
Giáp Viêm Long?
Lâm Nhất suy tư, xem ra suy đoán trước đó là sai, bang Huyết Lang có thể đánh lại ba người nhóm Lãnh bảo chủ là nhờ vào một chiếc bảo giáp, không phải là tu vi của họ.
Hắn ta không có tu vi cảnh giới Âm Huyền đại thành. Nếu có tu vi này, khi kết hợp với bảo giáp, e rằng ba người nhóm Lãnh bảo chủ sẽ không ai đi được.
Dù sao cảnh giới Âm Huyền tiểu thành và đại thành cũng khác biệt một trời một vực, chênh lệch cực kì lớn.
Nếu vậy thì...