*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng Lôi Vân Tử có ngộ tính rất cao, không chỉ có thiên phú võ đạo hơn người mà còn tu luyện thể chất, nắm giữ thân pháp nhanh nhẹn như chớp, song còn có trình độ Linh văn rất cao, lần nào đuổi giết hắn ta cũng sẽ chạy thoát.
Ngược lại trong lúc đuổi giết, thực lực của hắn ta càng ngày càng mạnh, sau khi thăng lên Thiên Phách còn tung hoành chín Châu, cực kì ngông cuồng.
“Nhưng ma công này cũng có khuyết điểm, càng về sau thì yêu cầu đối với mục tiêu cắn nuốt sẽ càng cao. Khi hắn ta đạt tới cảnh giới Thiên Phách, hầu như không ai dám động tới hắn ta. Hắn ta đã đả thông bảy phách, không còn cách nào tiến bộ, cuối cùng đành phải mạo hiểm, quay lại đánh giết Tử Nguyệt Động Thiên, định cắn nuốt trưởng lão Thiên Phách, đáng tiếc đã thua trong tay Tinh Quân trưởng lão đang sống ẩn”.
“Tuy rằng cuối cùng hắn ta đã may mắn chạy thoát, nhưng hắn ta bị thương rất nặng, hoàn toàn không thể bình phục. Mười lăm năm trước, nghe nói sau một trận chiến với người truy sát của Tử Nguyệt Động Thiên, hắn ta đã toạ hoá trong quận Kỳ Liêm. Trước khi chết, hắn ta đã chôn tất cả trình độ võ học và bảo vật vơ vét được trong mộ cung của mình”.
Nghe tới đây không khỏi làm người ta thổn thức.
Tuy Lôi Vân Tử đã làm rất nhiều việc ác, nhưng hành động tung hoành chín Châu, thực lực khiến người ta vừa nghe đã kinh hãi vẫn làm cho mọi người cảm thấy chấn động.
“Trong mấy năm đầu thường có nhân tài của các đại tông môn đến quận Kỳ Liêm để tìm kiếm nơi toạ hoá của Lôi Vân Tử, tiếc là tất cả họ đều thất bại. Sau năm năm, số người đến đã giảm bớt, rất nhiều người không còn tin vào chuyện này nữa, mười năm sau những chuyện này đều trở thành truyền thuyết”.
Nhưng bây giờ truyền thuyết lại trở thành sự thật, bang Huyết Lang đã tìm được địa điểm của kho báu Lôi
Vân, chắc hẳn những bảo vật mà hắn ta để lại sẽ nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Có lẽ số bảo bối mà người này tích góp cả đời còn nhiều hơn rất nhiều so với nhiều thế lực cấp bậc chuẩn bá chủ khác.
Lãnh bảo chủ nghiêm túc nói: “Dù sao đi nữa cũng tuyệt đối không thể để bang Huyết Lang lấy được kho báu Lôi Vân. Với tính cách của Huyết Lang, nếu có được Phệ Huyết Ma Điển, không chỉ Tam Ưng Bảo bị diệt, chỉ sợ cả Vân Châu đều sẽ trở thành địa phủ”.
“Đúng vậy, lúc trước Huyết Lang đã tàn sát không biết bao nhiêu tông môn. Nếu như hắn ta lấy được Phệ Huyết Ma Điển sẽ trở thành tên ma đầu còn đáng sợ hơn Lôi Vân Tử, cả cổ vực Nam Hoa sẽ bị hắn ta gây tai hại”.
“Bảo vật do Lôi Vân Tử để lại thì có thể tranh đoạt, nhưng tà công như Phệ Huyết Ma Điển nhất định phải phá huỷ”.
Trước sự cổ động của Lãnh bảo chủ, mọi người bắt đầu sôi trào, nói một cách đầy chính nghĩa.
Lâm Nhất thờ ơ lắng nghe, những người này nói rất oai phong lẫm liệt, nhưng Tam Ưng Bảo đâu tốt hơn bang Huyết Lang là bao.
Con đường võ đạo bị giới hạn về thiên tư và ngộ tính, có rất nhiều người bị giới hạn thành tích từ khi mới ra đời.
Nhưng Phệ Huyết Ma Điển này lại có thể cắn nuốt trực tiếp máu thịt của người khác để nâng cao tu vi của mình. Chỉ cần lấy được nó sẽ có thể đột phá bình cảnh ngay lập tức, có được năng lực vô hạn.
Có lẽ không một ai ở đây có thể chống lại cám dỗ này.
“Vân Nhi”.