Nhìn kỹ vào, có thể thấy thực tế linh ấn này được phác hoạ dung hợp từ rất nhiều Linh văn phức tạp. Nó không có uy thế dao động quá mạnh mẽ, mà giống như một chìa khoá bí mật nào đó hơn, chìa khoá bí mật được tạo nên từ Linh vân.
Linh ấn đan xen trong lòng bàn tay, không ngừng di chuyển, muốn từ lòng bàn tay lan ra khắp người.
Lâm Nhất đăm chiêu suy nghĩ, trong mắt có ánh sáng kỳ lạ loé lên.
Nghĩ đến lỗ thủng xuất hiện khi linh trận trong sơn cốc bị huỷ diệt lúc ban đầu, hắn cứ cảm thấy hơi kỳ lạ.
Ác quỷ khi còn sống có nhân cách hoàn toàn vặn vẹo như Lôi Vân Tử sẽ thật sự để lại báu vật và truyền thừa của mình cho người đời sau giống những cao nhân khác sao?
Linh ấn Thanh Long này vẫn nên ở yên một chỗ thì hơn.
Trong mắt Lâm Nhất có tinh mang loé lên, hắn điều động Tử Diên Kiếm Quyết, chân nguyên cuồn cuộn có kiếm ý gia trì, linh ấn bị hắn phong ấn trong lòng bàn tay không thể di chuyển.
Đợi sau khi chắc chắn linh ấn Thanh Long đã bị chặn lại, hắn mới yên tâm.
Tạm thời không nghĩ đến chuyện này nữa. Lúc đầu pho tượng là mãnh hổ, sau đó là rùa đá, bây giờ là thanh long.
Bạch hổ, huyền quy, thanh long?
Trước mặt Lâm Nhất sáng lên, trong lòng hắn thoáng chốc thông suốt, muốn đi đến trung tâm của kho báu Lôi Vân, e rằng phải đi qua bốn cánh cửa đá. Mỗi một cánh cửa đá đều chứa đựng huyền cơ, cất giấu một linh ấn để tiến vào khu vực trung tâm.
Nói cách khác, nếu không có linh ấn, dù có liều mạng đi tới khu vực trung tâm cũng không thể nào đi
vào, không thể lấy được bất cứ một bảo vật nào.
“Nếu thế thì có lẽ cánh cửa đá còn lại sẽ có hai pho tượng chu tước”.
Lâm Nhất nhẹ giọng lẩm bẩm, hắn nhìn linh ấn Thanh Long bị phong ấn trong lòng bàn tay, cho dù thế nào thì hắn cũng đã có tư cách tiến vào khu vực trung tâm rồi. Cho dù Lôi Vân Tử hay Lãnh bảo chủ kia có âm mưu gì, ít nhất hắn cũng sẽ không trở về tay không.
Còn lại một linh ấn, Huyết Lang có thể nghĩ ra hay không là chuyện của hắn ta.
“Phải nghiêm túc thôi”.
Trong mắt Lâm Nhất loé lên phong mang lạnh loẽ, hắn hờ hững đứng nhìn lâu như thế, có lẽ người của bang Huyết Lang và Tam Ưng Bảo đều cho rằng hắn là quả hồng mềm, có thể bóp nát bất cứ lúc nào.
Vậy ta sẽ chơi với các người, xem thử ai mới có thể là người cười đến cuối cùng!
Ở một nơi khác.
Những người còn lại của bang Huyết Lang và Tam Ưng Bảo đi qua cửa đá, ngựa không ngừng vó tăng tốc đến mức tối đa, liều mạng chạy về phía trước.
Hai bên đều nhận ra nơi này đã cách trung tâm không còn xa nữa.
Bây giờ nếu chậm một bước sẽ hoàn toàn bị đối thủ chiếm được lợi thế, nói không chừng vô số báu vật Lôi Vân Tử để lại và Phệ Huyết Ma Điển giúp lão ta xưng bá Nam Vực đều sẽ rơi vào tay đối phương.
Nhưng trên đường đi vẫn còn rất nhiều nguy hiểm.