Vù!
Ánh mắt của Huyết Lang và Phong Vô Hận lập tức nhìn thẳng vào Lãnh Hương Vân, nụ cười kì bí trên mặt hai người khiến Lãnh Hương Vân sợ tới mức vội vàng trốn sau lưng Lãnh bảo chủ.
“Các ngươi muốn làm gì?”
Nhìn hai người đang bước tới gần, trong mắt Lãnh bảo chủ lộ ra cảnh giác, ông ta trầm giọng quát.
“Chúng ta muốn làm gì, Lãnh bảo chủ ông không biết hay sao?”
Phong Vô Hận chế nhạo.
Sắc mặt Lãnh bảo chủ liên tục thay đổi, ông ta nhanh chóng suy nghĩ, khi nhìn về phía đàn tế thì có lẽ đã hiểu.
“Lãnh lão quỷ, ông đừng nói với ta là ông chỉ tình cờ đưa nữ nhi ruột của mình đến nơi quỷ quái này, vừa khéo đàn tế cuối cùng này cần một cơ thể thuần âm để huyết tế. Ta không tin trên đời này thật sự có chuyện trùng hợp như vậy!”, Huyết Lang lạnh lùng nói với vẻ mặt dữ tợn.
“Phụ thân... Lời họ nói là thật ạ?”
Lãnh Hương Vân lập tức sợ tái mặt, run rẩy hỏi.
“Hương Vân, vi phụ nuôi con đã hơn mười năm... Ít nhiều gì cũng có chút tình cảm, nhưng đây chính là số mệnh của con!”
Thấy chuyện đã tới nước này, Lãnh bảo chủ đành thở dài.
Mặt Lãnh Hương Vân lập tức xám như tro tàn, hai mắt vô hồn, người run bần bật. Dù thế nào nàng ta cũng không ngờ điều đang chờ đợi mình sau chặng đường nguy hiểm sẽ là kết quả này.
“Quả nhiên là vậy!”
Vẻ hưng phấn lập tức dâng lên trong mắt Huyết Lang và Phong Vô Hận, họ tham lam nhìn về phía Lãnh Hương Vân.
Trong lúc nhất thời, thiếu nữ ngây thơ mơ mộng này giống như chú dê đang đợi làm thịt, đau đớn và tuyệt vọng.
“Nghe nói trong những thợ xây kho báu Lôi Vân năm đó có một số may mắn chạy thoát, ông là một trong số đó đúng không?”, Phong Vô Hận nhìn sang Lãnh bảo chủ, nhẹ giọng hỏi.
“Không. Những người chết năm đó là do ta giết, chỉ là ta không ngờ tên ma đầu kia lại không bỏ qua cho ta. Ta vất vả hầu hạ lão ta cả đời, trước khi lão ta chết còn giúp xây kho báu này, thế mà lão ta vẫn muốn giết ta bằng huyết chú”.
Lãnh bảo chủ hồi tưởng lại, khuôn mặt run rẩy trở nên kích động, lạnh lùng nói tiếp: “Nhưng lão già này không ngờ tuy huyết chú kia đã tra tấn ta sống không bằng chết, nhưng ta vẫn chịu đựng được”.
Huyết Lang và Phong Vô Hận đều ngây người, hiển nhiên không ngờ Lãnh bảo chủ lại là người hầu của Lôi Vân Tử khi còn sống.
Két!
Khi hai người còn đang kinh ngạc, cánh cửa đá cuối cùng bị đẩy ra, tuy muộn nhưng cuối cùng Lâm Nhất vẫn đến kịp.
Lâm Nhất đẩy cửa vào, sau đó quan sát hoàn cảnh xung quanh mình. Ngoài mặt hắn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại mờ mịt, đặc biệt là khi nhìn thấy đàn tế mang lại cho người ta cảm giác tà ác kia.
Hắn nhìn lướt qua thì thấy ba phe nhìn như đang giằng co, nhưng giữa họ lại có vẻ như không có địch ý.
Có gì đó kì lạ...
Khi hắn đang khó hiểu, Lãnh Hương Vân vừa nhìn thấy Lâm Nhất, trong đôi mắt bất lực chợt loé qua tia sáng, lớn tiếng gọi: “Lâm đại ca, cứu ta với, họ muốn huyết tế ta để đổi lấy Phệ Huyết Ma Điển”.
“Đừng nhúc nhích!”
Nhưng nàng ta vừa định chạy, hai vị bảo chủ khác của Tam Ưng Bảo đã giữ hai bên vai nàng ta.
Vai Lãnh Hương Vân lập ức ứa máu, lực tay của họ khiến người ta phải kinh hãi.
Phong Vô Hận nhìn về phía Lâm Nhất, cười khẩy: “Chậc chậc, tiểu tử này đúng là không biết chữ ‘chết’ viết như thế nào mà. Nếu đã tìm được cơ thể
thuần âm, vậy thì ba phe chúng ta có thể thương lượng lại về Phệ Huyết Ma Điển. Nhưng tiểu tử này, ta nghĩ hai vị đều không bỏ qua được đúng không...”
“Tiểu tử phiền phức này kề cà không đến, chắc là đang đợi ba phe chúng ta đánh nhau, còn hắn thì làm ngư ông đắc lợi chứ gì”, Huyết Lang nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất với ánh mắt không mấy tốt lành.
“Hừ, ngay từ đầu tiểu tử này đã không có ý tốt. Trước đó hắn đã chiếm nhiều bảo bối ở hồ bách bảo tầng hai, thế mà chưa hết hi vọng, còn muốn theo tới đây”.
Lãnh bảo chủ nhìn Lâm Nhất với ánh mắt lạnh lẽo.
“Chỉ là một tên cảnh giới Dương Huyền đại thành mà lại đùa bỡn chúng ta trong lòng bàn tay, không đúng...”
Phong Vô Hận khẽ biến sắc, hắn ta đánh giá Lâm Nhất, tu vi của đối phương đã mạnh hơn nhiều trong khoảng thời gian ngắn ngủi này. Điều khiến hắn ta ngạc nhiên hơn đó là khí thế trên người đối phương còn mơ hồ toát ra uy thế lôi đình sắc bén và bá đạo.
“Tiểu tử nhà ngươi lại dám luyện hoá Huyền Lôi Châu!”
Phong Vô Hận lập tức nổi điên, gân xanh hiện ra trên trán, sát ý không kìm nén được nữa, điên cuồng bùng nổ.
“Tiểu tử này không thể giữ!”
“Giết hắn, sau đó chúng ta chia đều bảo bối của hắn!”
Huyết Lang và Lãnh bảo chủ sầm mặt, trong mắt tràn đầy sát khí.
Trong lúc nhất thời, sát khí cuồn cuộn kéo về phía Lâm Nhất. Ngoại trừ Lãnh Hương Vân đang bị khống chế, hầu như tất cả mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt như đang nhìn người chết.
“Muốn ra tay à? Nếu có gan thì cứ việc thử xem...”
Lâm Nhất lạnh lùng nhíu mày, tia sắc bén lập tức bắn ra từ trong mắt. Ánh mắt sắc bén ấy tựa như thanh kiếm sắc đâm xuyên không khí, chĩa thẳng về phía mấy người họ.
Kết thúc thôi, họ tưởng Lâm Nhất hắn là kẻ vô dụng, thích là có thể tuỳ ý nhào nặn ư?
“Ngông cuồng!”
Thái độ của Lâm Nhất lập tức chọc giận ba người, Huyết Lang khịt mũi, ra tay đầu tiên.
Viêm Long Phá!
Hắn ta bay lên không trung, giáp Viêm Long trên người toả ra ánh lửa, hắn ta siết chặt tay lại, ngọn lửa ngập trời ngưng tụ thành một long ảnh hoả diễm cuồng bạo, đưa tay tung một quyền.
Grừ, khi long ảnh gầm lên, hung uy ngập trời phát tán ra, long ảnh hoả diễm được ngưng tụ kia giống như một cây trường mâu đâm thủng không khí, lao tới nhanh như chớp.
Chiêu này vừa cuồng bạo vừa ác liệt, dưới sự hỗ trợ của giáp Viêm Long, ngọn lửa chiếu rọi cả đại điện trở nên đỏ rực.
Xoẹt! Xoẹt!
Vì nhiệt độ cao, bốn bức tường chuyển sang màu đỏ thẫm, toả ra hơi nóng rực, trong lúc mơ hồ còn nứt toác, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Tử Nguyệt Băng Sương!
Lãnh bảo chủ theo sát theo sau hắn ta, khi Tử Nguyệt Tâm Kinh vận chuyển, một vầng trăng tím treo lơ lửng trên đầu, tạo ra những làn sóng lăn tăn. Khi mặt trăng kia sáng đến cực hạn, trên người ông ta đột nhiên toát ra ý lạnh vô tận, sương trắng lập tức phủ kín mặt đất.