Quảng trường rộng lớn như thế, tiếng hít thở còn có thể nghe thấy rõ ràng, hơn nữa giọng của người này cũng không nhỏ.
Chỉ một lát sau, mọi người đã nhìn thấy khuôn mặt của người nói.
Nằm ngoài dự đoán của mọi người, người này khá trẻ, trông khoảng mười bảy, mười tám tuổi, diện mạo khôi ngô tuấn tú. Hắn mặc bộ đồ xanh, đeo hộp đựng kiếm, tinh khí khó lường, ngoại trừ xác định được là một kiếm tu thì không thể nhìn ra quá nhiều manh mối.
Nhưng khí tức trên người hắn chỉ là cảnh giới Dương Huyền đại thành khiến rất nhiều người cau mày.
Một tên cảnh giới Dương Huyền đại thành nhỏ bé mà dám phá giới hạn, chẳng lẽ thiếu niên này là người ngoài thành? Hắn hoàn toàn không để nhân tài kiệt xuất thành Thiên Lăng như họ vào mắt.
Đồng thời trong lòng họ cũng có một nghi vấn, hắn có lấy ra được nhiều linh ngọc như vậy không?
Không có gì để nghi ngờ, người này đương nhiên là Lâm Nhất.
Vù!
Các nhân tài kiệt xuất ở trung tâm quảng trường Thiên Lăng, trong đình đài lầu các và tứ đại gia tộc, bao gồm các đệ tử của Tiêu Vân Tông đều tỏ ra khinh thường, không ngừng cười khẩy.
Hướng Thiên Hà nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt đăm chiêu, lẽ nào tiểu tử này tưởng là còn đang ở trong buổi gặp mặt của hắn ta?
Tuy rằng đối với một số người, quy mô của buổi gặp mặt đó không tính là quá nhỏ, nhưng so với hội đấu giá tử vong này thì thực sự cách biệt quá lớn, hoàn toàn không thể so sánh.
Khuynh Nhược U ở bên cạnh cũng hơi kinh ngạc, ngay sau đó bình tĩnh trở lại như thể không
thèm đếm xỉa đến sự tồn tại của Lâm Nhất.
Dáng vẻ kia trông như một thằng hề làm bộ làm tịch trước mặt, muốn thu hút sự chú ý của nàng ta.
Ngu dốt.
Khuynh Nhược U thầm khịt mũi, không thèm để ý.
Rất nhiều người xung quanh nhìn Lâm Nhất, hắn lại như không biết, chỉ bình tĩnh nhìn về phía người trung niên trên bục, chậm rãi đứng lên.
Không nhìn thấy thì cũng thôi, nếu đã thấy thì hắn nhất định phải có được Ngũ Nhuệ Lôi Tinh này.
Hắn có dự cảm, Ngũ Nhuệ Lôi Tinh này có thể đẩy Thương Long Cửu Biến của hắn lên tầng ba đỉnh phong.
“Ba mươi mốt vạn là giá ngươi đưa ra?”
Trên bục cao, người trung niên Lạc Du khẽ cau mày, lạnh nhạt hỏi.
Ông ta không đánh giá cao Lâm Nhất, thậm chí còn lo lắng không biết hắn có thể lấy ra số linh ngọc này không. Những người báo giá khác thường có tông môn chống lưng hoặc có gia tộc đứng sau.
Một tiểu tử lạ mặt đến từ nơi khác thì dựa vào đâu?
“Trừ ta ra, ông có thấy người nào khác đứng dậy không? Nếu không phải ta thì còn có thể là ai?”
Lâm Nhất mỉm cười, trong sự thong dong ẩn chứa khí chất sắc bén khiến người ta không dám chất vấn lời hắn nói.