“Dương Bằng Vũ của Tiêu Vân Tông bằng lòng thay điện hạ xuất chiến!”
“Trần Hùng, thế gia thành Thiên Lăng, bằng lòng thay điện hạ xuất chiến!”
“Tần Tử Lạc, thế gia thành Thiên Lăng, bằng lòng thay điện hạ xuất chiến!”
“Cố Vân Phi, thế gia thành Thiên Lăng, bằng lòng thay điện hạ xuất chiến!”
“Kim Lăng, thế gia thành Thiên Lăng, bằng lòng thay điện hạ xuất chiến!”
…
Phút chốc, cuồng phong nổi lên, trong tiếng cười khoái chí, rất nhiều thế gia ồ ạt bay vọt lên. Khuynh Nhược U vừa ra lệnh, gần như một nửa nhân tài kiệt xuất tại thành Thiên Lăng đã ra mặt.
Cảnh tượng như vậy chưa từng xảy ra, bỗng chốc, bầu không khí tại quảng trường Thiên Lăng trở nên nóng hơn bao giờ hết.
Khuynh Nhược U vừa ra lệnh, quần hùng thành Thiên Lăng lập tức xin được chiến. Cảnh tượng này trước nay chưa từng xảy ra tại hội đấu giá.
Dương Bằng Phi của Tiêu Vân Tông, Trần Hùng thế gia, Cổ Vân Phi thế gia, Trần Tử Lạc thế gia, Kim Lăng thế gia, mỗi cái tên đều nổi danh tại thành Thiên lăng, đều là những gương mặt có khả năng tiến vào 10 thứ hạng đầu tại Quần Long Thịnh Yến.
Ngày thường, bọn họ vẫn luôn tranh đấu với nhau, có thể nói là mâu thuẫn không nhỏ, nhưng hôm nay cả đám lại đứng chung một chiến tuyến, cùng chĩa mũi dùi về phía Lâm Nhất.
Những người có mặt tại quảng trường hầu hết đều là võ giả thành Thiên Lăng, nên khi nhìn thấy cảnh này, có thể nói là nhiệt huyết sôi trào. Ánh mắt họ nhìn Lâm Nhất có một chút gì đó nghiền ngẫm và đầy ác ý.
Nói một cách công bằng thì Lâm Nhất cũng có thể được xem là một thiếu niên nhân tài kiệt xuất, bởi lẽ chỉ mới chừng ấy tuổi
mà hắn đã có thể đánh thắng được Phong Tuần.
Dù là một nơi nhân tài đầy đất như thành Thiên Lăng thì vẫn có chỗ để hắn trụ chân.
Một kiếm đánh bại Phong Tuần, đoạt được Ngũ Nhuệ lôi tinh, đủ để khiến người ta kinh ngạc và để lại ấn tượng sâu đậm.
Nhưng như thế thì đã sao?
Đáng lẽ ra Lâm Nhất không nên tranh chấp với Khuynh Nhược U, thân phận của nàng ta là gì chứ? Trong địa phận Lôi Châu, trong lòng phần lớn võ giả, hình tượng của nàng ta gần như hoàn mỹ.
Dung nhan tuyệt đẹp, thực lực siêu phàm, khí chất lạnh lùng và trong trẻo, vị thế của nàng ta trong lòng mọi người đã vượt xa sự tưởng tượng của những kẻ bên ngoài.
Đừng nói là mở miệng, dù nàng ta không mở miệng thì cũng có hàng tá người bằng lòng ra tay vì mỹ nhân.
Chuyện đánh chó mù đường đổi lấy nụ cười của mỹ nhân như vậy quả thật là cơ hội tự dâng đến cửa.
Trong mắt mọi người, Lâm Nhất là tên ngốc, chỉ lấy được Ngũ Nhuệ lôi tinh thôi mà đã không biết trời cao đất rộng là gì. Chẳng lẽ hắn không biết có một số người, hắn không thể đắc tội được à?
Thiếu niên tài ba trước mắt chắc chắn sẽ bị người người giẫm dưới chân, hung hăng sỉ nhục một phen.
Cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì nữa?