Lâm Nhất thật sự cảm thấy rất phiền, một hai người thì cũng thôi, thế mà còn ra tay luân phiên!
Cả đám người này đều không phá giá giới hạn!
Những người ra tay với hắn, ngoại trừ Dương Bằng Phi đầu tiên, tất cả những kẻ được gọi là nhân tài kiệt xuất còn lại đều không lấy ra nổi tám mươi vạn linh ngọc tam phẩm.
Trên bục cao, Lạc Du sờ râu, cười đáp: “Ha ha, buổi đấu giá này không phải do Lạc mỗ quyết định, cũng không phải do U Nhược điện hạ quyết định, mà là do quy định quyết định!”
Khi nhắc tới hai chữ “quy định”, vẻ mặt ông ta tối sầm lại một cách rõ rệt, ông ta cười khẩy: “Ta tin rằng số linh ngọc mà những người ra tay với ngươi trước đó dùng để phá giá giới hạn đều sẽ đền bù cho Lạc mỗ. Còn viên thần thạch Tử Diệu này, nếu đã không có ai thắng ngươi thì bây giờ nó sẽ thuộc về ngươi, ít nhất thì trong buổi đấu giá này sẽ không có ai mang đi được!”
Ông ta vừa dứt lời, vẻ mặt của đám người tứ đại gia tộc thành Thiên Lăng đều trở nên vô cùng khó coi.
Trong cuộc tranh chấp lần này, họ không chỉ không thu được chút lợi ích gì, mất hết thể diện, mà tự dưng còn phải bồi thường một lượng linh ngọc tam phẩm kếch xù như thế.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều ánh mắt độc ác đổ dồn vào Lâm Nhất, hận đến mức cắn răng nghiến lợi.
Nhưng điều khiến người ngoài kinh ngạc đó là trong tình huống viên thần thạch Tử Diệu này đã bị Khuynh Nhược U nhìn trúng, thế mà Lâm Nhất vẫn cướp về được.
Khuynh Nhược U là yêu nghiệt xếp hạng ba mươi mốt bảng trong, mỹ mạo và khí chất đều đứng đầu Nam Vực, nổi bật khiến người ta không dám nhìn thẳng, thanh danh vang dội hầu như không ai không biết.
Nhưng nàng ta lại thua trong tay Lâm Nhất, đây là một kết quả không ai ngờ tới.
Một tia sáng lạnh xẹt qua trong đôi mắt đẹp của Khuynh Nhược U, nàng ta nhìn về phía Lâm Nhất, cảm xúc ở nơi sâu trong lòng dao động mãnh liệt.
Nàng ta im lặng một lúc lâu, đến khi dường như đã quyết định điều gì
đó mới lên tiếng: “Thứ này thuộc về ngươi, ta không có ý kiến, nhưng nếu ngươi có thể nhường lại cho ta, bất luận là công pháp, bảo binh, giáp trong, đan dược, ngươi muốn gì ta đều có thể tìm cho ngươi. Ngoài ra, Khuynh Nhược U ta có thể đồng ý với ngươi một điều kiện trong phạm vi năng lực của ta”.
“U Nhược...”
Hướng Thiên Hà ở bên cạnh kinh hãi, vội vàng lên tiếng, muốn ngăn cản.
Khuynh Nhược U trừng mắt nhìn hắn ta, Hướng Thiên Hà đành phải cúi đầu, chỉ là trong lòng cực kì khó chịu, vô cùng giận dữ.
Đây vốn là một cơ hội rất tốt, lẽ ra điều kiện này phải do Khuynh Nhược U hứa cho hắn ta mới đúng, nhưng bây giờ nó lại thuộc về Lâm Nhất, điều này khiến hắn ta làm sao chấp nhận được?
“Tiểu tử này may mắn quá, không ngờ U Nhược điện hạ lại sẵn sàng dùng một điều kiện để đổi lấy viên thần thạch Tử Diệu này”.
“Nếu là ta, ta sẽ yêu cầu U Nhược điện hạ đi uống rượu ngon, ngồi trên lầu cao ngắm trăng với ta!”
“Nhân vật cấp bậc như Tam Vương Thất Anh còn khó có thể thuyết phục được Khuynh Nhược U điện hạ, không ngờ hôm nay ngài ấy lại đồng ý một điều kiện của Lâm Nhất. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chậc chậc...”
Hiện trường trở nên ồn ào, mọi người đều lộ vẻ kinh hãi, chợt, có rất nhiều ánh mắt hâm mộ đổ dồn về phía Lâm Nhất.
Vẻ mặt Lâm Nhất có hơi ngơ ngác, hắn ngẩng đầu nhìn thì thấy đối phương vẫn giữ thái độ lạnh lùng và cao ngạo như trước. Đồng thời, ánh mắt khi nhìn hắn vẫn mang theo một chút chán ghét mặc dù đã được che giấu rất kỹ lưỡng.
Vẻ cao cao tại thượng kia cứ như đã nhượng bộ rất nhiều và chắc chắn rằng hắn sẽ đáp ứng.
Thú vị thật…