“Còn về nguyên nhân, ta nghĩ rằng ngươi cũng đã đoán được, Quần long thịnh yến chỉ nửa năm nữa là sẽ bắt đầu. Mặc dù bây giờ ngươi vẫn chưa bằng được bảy đại Tân tú của thành Thiên lăng, nhưng mà chuyện của nửa năm sau thì ai mà nói chính xác được chứ?”
Lời này quả thực không giả, trong buổi đấu giá ngày hôm đó, ông ta đã có cái nhìn khác về Lâm Nhất.
Không nói đến việc vung tay tung ra mấy món tiền lớn, mà thứ hắn đưa ra lại toàn là Linh ngọc tứ phẩm, cho đến sau này khi giao đấu với Hướng Thiên hà cũng chẳng hề thua kém.
Huống hồ, Lâm Nhất chẳng qua mới mười tám tuổi mà thôi.
Chẳng có ai lại vô duyên vô cớ đi giúp đỡ ngươi, Lạc Du nói như vậy lại khiến cho Lâm Nhất miễn cưỡng tin tưởng vài phần.
“Ha ha, đám người ngoài kia mặc dù nói là chưa kinh động đến tiền bối trong nhà. Nhưng dựa vào mình mà muốn đi thì ít nhiều cũng phải trả giá, có ta giúp đỡ, ít nhất trong thành Thiên Lăng này ngươi có thể tự do ra vào, chẳng có ai dám chặn”, Lạc Du đánh giá Lâm Nhất một lượt rồi tiếp tục nói.
“Lại nói, ta cũng không cần ngươi phải bỏ ra cái gì, coi như kết giao bằng hữu đi. Coi như đền bù cho sự không đúng của ta trong buổi đấu giá vừa rồi”.
Lâm Nhất tư lự một hồi, trầm giọng nói: “Ta muốn biết, ở gần thành Thiên Lăng này có yêu thú bao hàm huyết mạch của rồng không”.
“Yêu thú bao hàm Long Huyết à?”
Lạc Du ngạc nhiên liếc nhìn Lâm Nhất, trong lòng thầm suy nghĩ rồi lập tức cười đáp: “Dễ thôi, ngươi đợi ta một lát”.
Chỉ thấy ông ta rút ra một miếng ngọc giản màu trắng, nắm chặt trong tay hai mắt khép hờ giống như đang truyền đi một thông tin nào đó.
Lâm Nhất phát hiện lòng bàn tay người này có quang mang lấp lánh, từng
luồng Linh văn xao động theo một tiết tấu tương đối ảo diệu, tựa như sóng nước đang tản dần ra trong không trung.
“Được rồi”.
Đợi khi Lạc Du thả miếng ngọc giản ra, trong lòng như đã nắm chắc, vẻ cực kỳ tự tin.
Trong lúc Lâm Nhất còn đang bán tín bán nghi, chẳng qua mới nửa khắc thời gian, có một con chim diều hâu gầy nhẳng màu đen bay đến nhanh như một tia chớp.
Chim diều hâu kia nhả móng vuốt ra, một tấm giấy da nhỏ rơi lên trên mặt bàn đá, Lạc Du cẩn thận từng chút một mở ra. Lâm Nhất phát hiện đây là một tấm địa đồ, trên tấm địa đồ này ghi chú lại hơn mười điểm màu đen, mỗi một điểm đều có những hàng chữ giải thích tỉ mỉ.
“Đây là…”.
Đáy mắt Lâm Nhất loé lên tia sáng lạ, rõ ràng hắn đã cực kỳ ngạc nhiên.
“Đây là lãnh thổ của cả thành Thiên Lăng, có những nơi có yêu thú Long Huyết đều đã ghi rõ bên trong này. Cũng có một số nơi chưa được biết đến, đã từng xuất hiện tung tích của yêu thú Long Huyết nhưng lại không thể xác định được. Còn về những nơi ghi chú chấm màu đen thì là những nơi chắc chắn có yêu thú Long Huyết đang hoạt động”.
Lạc Du khẽ mỉm cười, tiện thể giải thích.
“Sơn mạch Yên Vân, Long Huyết Ma Ưng, yêu thú cấp bá chủ, cảnh giới Âm Dương tiểu thành!”
“Hầm Viêm Long, Long Nham Cự Hổ, yêu thú cấp bá chủ, cảnh giới Âm Dương đại thành!”
“Núi Toái Nham, Kim Cốt Long Lang, yêu thú cấp bá chủ, cảnh giới Âm Dương đại thành!”
“…”.