Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2330


trước sau

Thấy Ma Long Điểu đã bị dụ đi, Lâm Nhất bèn giang hai tay ra, vọt vào khu vực trung tâm của lãnh địa.  

Trên cánh đồng hoang, xương trắng chất thành đống, ngoại trừ của yêu thú thì còn có rất nhiều xương của võ giả.  

Luồng khí tức tiêu điều xơ xác quanh quẩn ở đây mãi không tan. Ngoại trừ sát ý, còn có mùi máu tanh nồng nặc, cùng với một chút oán khí cô đọng. Tất cả những thứ này đan xen vào nhau, khiến cho khu vực trung tâm lãnh địa của Ma Long Điểu hệt như một đầm lầy.  

Lâm Nhất tiến vào đó, mỗi một bước đi đều cực kỳ khó khăn và nặng nề.  

Rốt cuộc tên này đã giết bao nhiêu yêu thú và võ giả.  

Nhìn xương trắng trải dài không có điểm cuối, ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia khiếp sợ, hèn gì không có ai dám đi trêu chọc Tử Điện Ma Long Điểu.  

Sau khi hắn tiến lên trước mười dặm, khung cảnh trước mắt bỗng trở nên khác biệt. Hương hoa thơm ngát, linh khí xộc vào mũi, liếc mắt nhìn liền thấy sinh cơ dồi dào, trên mặt đất mọc rất nhiều kỳ hoa dị quả.  

Linh khí trời đất dồi dào đến mức chỉ cần đặt mình trong đó, hít nhẹ một cái là linh khí đậm đặc sẽ ào ào tuôn vào cơ thể.  

Không hổ là lãnh địa của bá chủ!  

Nơi đây có rất nhiều dị quả, Lâm Nhất chỉ liếc nhìn một cái rồi buộc bản thân quay đi, hắn đến không phải vì thứ này, tốt nhất không nên gây thêm chuyện.  

Không bao lâu sau, một cái ao máu xuất hiện trong tầm mắt Lâm Nhất, mắt hắn sáng bừng lên, rồi lập tức tối xuống.  

Trong ao máu tràn đầy sát khí, sương khói lượn lờ, nhưng ở đây chẳng có một chút khí
tức nào của long huyết cả. Hiển nhiên, Vạn Huyết Trì này được cô đọng và tích lũy từ máu bổn mạng của vô số yêu thú.  

Lâm Nhất đã phần nào đoán được mục đích tồn tại của nó.  

Là để cho Ma Long Điểu vừa chào đời ngâm mình, giúp nó vượt qua khoảng thời gian suy yếu nhất.

Nếu có tà tu ở đây, chắc chắn kẻ đó sẽ sáng mắt, sau đó liều lĩnh ngâm mình xuống ao. Nhưng với Lâm Nhất thì thứ này chẳng có chút lực hấp dẫn nào, bởi lẽ sát khí trong đó quá mức hỗn tạp, không cách nào tinh luyện được.  

“Có lẽ ở không xa!”  

Lâm Nhất lẩm bẩm một câu rồi tiếp tục đi về phía trước, không bao lâu sau, hắn đã tiến vào một cái ổ.  

Xung quanh ổ có bố trí cấm chế, tuy có thể che giấu được nhưng thủ pháp lại cực kỳ thô sơ. Ngẫm lại cũng đúng, Ma Long Điểu chưa từng học linh văn, đương nhiên nó chỉ có thể tùy tiện bố trí dựa vào thiên phú vốn có mà thôi.  

Đối với nó thì vậy là đủ, vì vốn không một ai có can đảm tiến vào đây.  

Duy chỉ có Lâm Nhất là ngoại lệ.  

Trong ổ đặt ba viên “bảo thạch” sáng lóng lánh, ẩn chứa huyết khí vô cùng nồng nặc.  

“Tìm được rồi!”  

Ánh mắt Lâm Nhất lộ vẻ mừng rỡ, hắn thò tay lấy đi viên “bảo thạch” có phẩm chất tốt nhất mà không hề đụng đến cấm chế. 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện