Vừa nói, hắn vừa vỗ nhẹ túi trữ vật, rồi lấy ra quả trứng Ma Long Điểu.
Soạt!
Trứng thú có vẻ ngoài xinh đẹp, hệt như một khối đá thần, mang theo linh khí nồng đậm, vừa lấy ra, hai mắt Đường Ưng đã tỏa sáng, tia tham lam trong mắt khó mà che giấu nổi.
Đường Ưng không để lộ cảm xúc, lạnh lùng nói: “Ngươi bước đến, từ từ đặt thứ đó xuống đất!”
Lâm Nhất cẩn thận tiến lên, duỗi tay bàn tay cầm trứng thú ra, từ từ cúi người đặt nó trên mặt đất. Không ai phát hiện, khoảnh khắc Lâm Nhất đặt quả trứng xuống, hắn đã dùng sức bóp mạnh, tạo ra vết nứt trên vỏ trứng cứng rắn.
Khi Lâm Nhất đặt trứng thú trên mặt đất, khí thế trên người Đường Ưng ào ào tuôn ra, chân nguyên sôi trào khiến quần áo bay loạn.
Một luồng khí tức kinh khủng bộc phát từ trên người ông ta, ông ta bước nhanh đến, định bụng dùng một cước giẫm mạnh lên tay phải của Lâm Nhất.
Răng rắc.
Có tiếng xương cốt đứt gãy vang lên, hiển nhiên, bàn tay phải của hắn đã bị một cước này đạp gãy.
Lâm Nhất đau đến mức tái mặt, cơ mặt co giật liên hồi, hắn cắn chặt răng, phát ra âm thanh “ken két”.
Mười ngón tay nối thẳng lên tim, giờ phút này đứt đoạn, có thể thấy được một cước này có bao nhiêu đau đớn.
“Vật này không tệ, có thể miễn cưỡng vượt qua quả Viêm Long. Tuy nhiên, suy cho cùng, ngươi đã khiến người của Thiết Huyết Kiếm Môn ta bị thương. Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha”.
Đường Ưng lạnh mặt, lại tung ra một cước đá thẳng vào ngực Lâm Nhất.
Rắc… rắc… rắc…!
Âm thanh xương sườn đứt gãy vang lên, gã trung niên áo đen bên cạnh nở nụ cười tàn nhẫn, trong lòng gã cảm thấy cực kỳ khoái chí.
Một cước đá gãy xương sườn mà Lâm Nhất đã tu luyện Thương Long
Cửu Biến, từ đó có thể thấy được sự tàn bạo của Đường Ưng.
Nhưng còn chưa hết, khi cơ thể Lâm Nhất còn đang ở giữa không trung thì một vài luồng kiếm quang xẹt qua. Kiếm quang được rót vào chân nguyên của cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành hệt như tia chớp, xé gió lao đến.
Phập!
Lập tức, ngay trước ngực hắn xuất hiện bảy vết thương, máu tươi không ngừng chảy ra, chỉ trong chốc lát đã khiến quần áo bị nhuộm đỏ.
Lâm Nhất bị trọng thương, sắc mặt tái nhợt, không có một chút máu, cực kỳ suy yếu.
Đường Ưng tra kiếm vào vỏ, dùng một tay hút lấy trứng thú trên mặt đất, lúc này, ông ta nở nụ cười đắc ý, rồi lạnh lùng liếc nhìn Lâm Nhất, quát to: “Cút đi!”
Lâm Nhất thất tha thất thiểu bò dậy, đi được vài bước thì thân thể vô lực ngã xuống.
Nhưng hắn vẫn cố sức chống đỡ, dùng tay bò dậy, tiếp tục đi sâu vào trong rừng.
“Phó môn chủ, cứ thả hắn đi như vậy chẳng phải quá hời cho hắn à?”, trong mắt gã trung niên áo đen bên cạnh lóe lên tia sáng lạnh, tỏ vẻ bất bình nói.
Đường Ưng thản nhiên đáp: “Ngươi có từng thấy tên nhân tài kiệt xuất cảnh giới Dương Huyền nào tiếp một chưởng của ta mà không chết không? Rõ ràng là tên nhóc này có chút lai lịch, nếu như ta giết hắn, chắc chắn sẽ khiến trưởng bối đứng sau hắn ra mặt”.