Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2338


trước sau

Lâm Nhất từ từ đứng dậy, liếc nhìn liền thấy vết thương dữ tợn trên trán của ngựa Huyết Long, ánh mắt hắn lập tức trở nên âm u và rét lạnh, đó là cái lạnh ăn sâu vào xương cốt, khiến người ta có cảm giác có thứ gì đó đâm mạnh vào tim.  

Thù này tất báo, hận này tất tiêu!  

Trên khuôn mặt của thiếu niên để lộ một nụ cười hung ác hiếm thấy, hắn trầm ngâm nói: “Đi nào, ta dẫn ngươi đi xem tuồng!”  

Vù! Vù! Vù!  

Thân hình Lâm Nhất lóe lên, xuyên qua khu rừng, vẻ mặt hắn vô cùng lạnh lùng và vô tình.  

Vốn dĩ, hắn định đặt quả trứng kia ở ổ của một con yêu thú cảnh giới Thiên Phách khác, khiến cho hai con yêu thú tranh đấu, đợi sau khi Tử Điện Ma Long Điểu trải qua một trận ác đấu, hắn sẽ lấy đi máu bổn mạng của nó.  

Tuy nhiên, nếu lão tặc Đường Ưng kia đã thích, vậy thì cứ đưa cho ông ta là được.  

Nếu như không bóp nát trứng thú, có lẽ phải mất khoảng nửa buổi, Tử Điện Ma Long mới phát giác được có điều khác thường. Nhưng một khi làm vỡ nó… nhẩm tính thời gian thì… cũng đến lúc rồi.  

Đồ của Lâm Nhất này cũng không dễ cầm như vậy đâu.  

Tia sắc bén vụt qua trong mắt Lâm Nhất, mang theo một chút tàn nhẫn cùng lạnh lùng.  

…  

Sườn núi Lạc Long, dưới chân núi.  

Tất cả cao thủ tinh nhuệ của Thiết Huyết Kiếm Môn đều tề tụ ở đây, vây quanh thanh niên áo trắng hệt như chúng tinh phủng nguyệt.   

Hắn ta ngồi khoanh chân, dáng vẻ không nhiễm trần thế, tuấn tú bất phàm, toàn thân lộ ra khí chất xuất trần. Chỉ có ánh mắt đang khép hờ là tỏa ra khí lạnh tàn khốc và âm u, vừa nhìn liền biết người này không dễ trêu chọc.  

Bên cạnh hắn, ngoại trừ gã trung niên áo gai tu vi Thiên Phách, còn có môn chủ Thiết Huyết Kiếm
Môn và một gã phó môn chủ khác.  

“Lão tam đi đâu đến giờ còn chưa quay lại? Cỏ Kiếm Hoàng đã sắp ra đời rồi đấy!”, tên phó môn chủ kia lộ vẻ nghi hoặc, nhỏ giọng nói.  

Đúng lúc này, sau khi dạo quanh một vòng, Đường Ưng đã trở về. Trên khuôn mặt âm u của ông ta khó che giấu sự mừng rỡ, viên “bảo thạch” đoạt được ngày hôm nay là một vật mà ông ta chưa từng gặp trước đó.  

Chỉ cần luyện hóa nó, ông ta chắc chắn có thể thăng cấp lên Âm Dương viên mãn, giá trị vật này cực kỳ to lớn, không thể nào đánh giá được.  

Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Đường Ưng, môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn trầm ngâm nói: “Xem ra ông đã tìm được thứ không tệ. Con ruồi bay loạn kia thật sự đã lấy được quả Viêm Long?”  

Đường Ưng vốn định bẩm báo chi tiết, nhưng bỗng, ông ta đảo mắt một cái, rồi cười nói: “Tên nhóc này có chút lai lịch, ta chỉ khiến hắn không dậy nổi trong ba ngày mà thôi. Quả Viêm Long đã ở trong tay ta, nếu thiếu quán chủ thích thì… ta có thể dâng tặng”.  

“Một quả Viêm Long mà thôi, ông cứ giữ đi, chớ có làm hư chuyện lớn của ta là được”.  

Thanh niên áo trắng liếc nhìn Đường Ưng, thản nhiên nói. Giọng hắn ta cực lạnh, khiến người ta có cảm giác không rét mà run.  

“Vâng, vâng! Ta đi tra xét một vòng, trong núi Viêm Long, ngoại trừ người của Thiết Huyết Kiếm Môn ta thì không còn bất kỳ một con ruồi nào khác”, Đường Ưng vội đáp.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện