Khoé miệng Lâm Nhất khẽ cong lên nụ cười sung sướng, trong lòng không khỏi cảm thấy yên tâm hẳn, xoay người leo lên ngựa.
Bốn móng của Huyết Long Mã phi như tia chớp, lôi hoả bùng lên dưới chân, cả một đường chạy như bay.
Phi với tốc độ như bay này liên tục đến thẳng biên giới của núi Viêm Long thì Lâm Nhất mới để Huyết Long mã dừng lại ở một khu vực hẻo lánh.
Đúng vào lúc khi Lâm Nhất chạm đất, sâu trong núi Viêm Long có một âm thanh gào rú phẫn nộ cùng cực vang lên, xộc thẳng lên trời. Vang vọng khắp cả núi rừng tĩnh lặng.
Cơn giận dữ như vậy thậm chí còn hơn hẳn cả lúc đối mặt với Thiết Huyết Kiếm Môn, nhưng âm thanh lại rõ ràng suy yếu hơn nhiều.
Nó đã bị Lâm Nhất rút hết chín đạo Tinh huyết bản mệnh, rõ là nguyên khí đã bị tổn thương rất nặng.
Nếu nói vết thương vừa rồi chỉ dựa vào thể phách mạnh mẽ của nó là có thể bình phục trong vòng hai, ba ngày, nhưng chín giọt tinh huyết bản mệnh này lại khá trí mạng, đánh thẳng vào bản nguyên.
Không chỉ làm nó trọng thương, rơi vào trạng thái vô cùng yếu ớt, thậm chí tu vi còn có nguy cơ thụt lùi.
Nó cực kì giận dữ, liên tục gào rống, trút giận ở trung tâm núi Viêm Long. Tất cả những con yêu thú bị nó phát hiện đều bị tra tấn đến chết, vô cùng thê thảm.
Hàng loạt cây cổ thụ chọc trời bị phá huỷ, hết ngọn núi này tới ngọn núi khác bị nó đâm sụp đổ.
Nó muốn tìm ra người đã rút máu của mình, nhưng Lâm Nhất đã chạy trốn thật xa, dù nó phẫn nộ thế nào cũng không thể tìm được. Trái lại, các đệ tử Thiết Huyết Kiếm Môn đang tìm kiếm Lâm Nhất trong chỗ sâu núi Viêm Long bị đánh rất thảm hại, khổ không thể tả, chẳng khác
nào một cơn ác mộng.
“Con yêu thú này điên rồi à, không phải chỉ là chín giọt tinh huyết bản mệnh thôi sao?”
Lâm Nhất bĩu môi, thản nhiên nói.
Nếu Tử Điện Ma Long Điểu nghe thấy lời này chắc sẽ tức chết, đây là chín giọt, chín giọt tinh huyết bản mệnh đấy!
Yêu thú bình thường bị rút nhiều tinh huyết bản mệnh như thế chắc chắn sẽ chết. Nó là yêu thú Thiên Phách cấp bậc bá chủ nên mới gắng gượng chịu đựng được, nhưng dù vậy cũng bị thương rất nặng.
Trong vòng hai, ba tháng, nó sẽ ở trong trạng thái yếu ớt, chỉ có thể ẩn nấp, đây là một nỗi ấm ức rất lớn đối với nó.
“Chữa thương trước đã”.
Đuôi rồng của Tử Điện Ma Long Điểu quật trúng làm Lâm Nhất bị thương không nhẹ, trạng thái này không thích hợp để luyện hoá máu.
Sau một đêm, cuối cùng Tử Điện Ma Long Điểu cũng chịu dừng lại.
Không muốn dừng cũng không còn cách nào khác, với trạng thái của nó hiện giờ, nếu bị kẻ địch mạnh khác phát hiện thì nó sẽ gặp nguy hiểm, dù là bá chủ cũng sẽ có khả năng chết.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống nơi yên tĩnh này.
Sương sớm, ánh ban mai, hoa lan nở rộ trong sơn cốc hoang vắng, vạn vật thức tỉnh.
Lâm Nhất mở mắt ra, trở tay lấy bình ngọc đựng tinh huyết ra ngoài.
“Đã đến lúc luyện hoá rồi”.
Răng rắc!