“Xin tuân lệnh chưởng môn!”
Mấy trăm tên đệ tử Thiết Huyết Kiếm Môn ở dưới lập tức lớn tiếng trả lời, ngay sau đó đồng loạt rút kiếm ra khỏi vỏ. Kiếm quang chói mắt, không ngừng lập loè cùng với máu bắn ra từ lòng bàn tay.
Ầm!
Sương máu dày đặc tràn ngập kiếm ý, một luồng huyết khí mênh mông lan rộng ra khắp khu rừng, khiến mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Thình thịch! Mấy trăm thanh kiếm đồng loạt vung lên như tiếng tim đập, như thể có một con hung thú viễn cổ sắp sống lại.
Vẻ mặt Lâm Nhất trở nên nghiêm túc và lạnh lùng, kiếm trận Thiết Huyết này cũng khá mạnh, lúc trước đã gây rắc rối không nhỏ cho Tử Điện Ma Long Điểu. Hắn không có sức mạnh cuồng bạo như Ma Long Điểu, phá giải sớm vẫn tốt hơn.
Grừ!
Trên không trung, tia điện nổ tung, roi Tử Diễm Lôi Hoàng trong tay Lâm Nhất hoá thành lôi mãng, quất xuống với khí thế không gì cản nổi.
“Ta đang đợi giây phút này đây!”
Ông lão áo đen cười khẩy, trong mắt có tia sáng lạnh loé qua. Ông ta thừa lúc roi Tử Diễm Lôi Hoàng thay đổi mục tiêu, xông về phía Lâm Nhất nhanh như chớp.
“Ông tưởng
ta không đề phòng ông à?”
Lâm Nhất nhếch môi cười cợt, đã ngờ trước được lão già này sẽ nhân cơ hội ra tay với hắn.
Hắn chợt xoay cổ tay, con mãng xà lao xuống như sấm sét kia đột nhiên đứng thẳng, há miệng khổng lồ lao về phía ông lão áo đen.
Thay đổi nhanh như đang cố tình để lại cái bẫy cho ông lão áo đen, chỉ đợi ông ta tự chui đầu vào.
Ông lão áo đen giật nảy mình, mặt biến sắc, nhanh chóng lùi về phía sau.
“Quả nhiên...”
Lâm Nhất thầm hiểu rõ, tuy lão già này có thực lực nhưng ông ta lại không muốn bị thương dù chỉ là vết thương nhẹ. Trong nháy mắt, như hắn đã dự đoán, ông ta vội vàng lùi lại, nhát gan còn hơn cả thỏ.
Nhưng Lâm Nhất vẫn cực kì quyết đoán giơ mãng xà lôi điện lên, chỉ là khi quất xuống, khí thế ngập trời tích tụ càng thêm mạnh mẽ.
Chát! Chát! Chát!