“Cứ đợi đấy xem”.
Trần Tử Ngọc vẫn chưa thu hồi ánh mắt đã nghe Sở Mộ Viêm nói một câu như khiêu khích, hóa thành một luồng sáng, chui vào trong khe nứt nhanh như chớp.
Vù!
Cảnh ấy lập tức khiến mọi người kinh hãi, khe nứt đó còn chưa nứt ra hoàn toàn, kiếm mang sắc bén vô cùng, Sở Mộ Viêm lại xông vào trong như vậy.
Trần Tử Ngọc lạnh lùng cười, bàn chân đạp mạnh lên mặt đất, không hề sợ hãi nối gót theo sau hắn ta.
Ầm!
Mọi người còn chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, hai bóng người đã lần lượt bùng lên ánh sáng chói lóa, mỗi người tung ra một chưởng, phá tan vô số kiếm mang, miễn cưỡng xông vào trong.
Trong nháy mắt, bọn họ đã vào bí cảnh Kiếm Tông, biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
“Đi!”
Một lúc lâu sau, trong mắt năm người đám Âu Dương Hạo đồng thời tỏa ra ánh sáng sắc bén, cùng lao sang đó.
Mấy người mỗi người đều sử dụng thủ đoạn, dần dần từng bước đi về phía trước trong kiếm mang rực sáng. Tuy bước đi hơi chậm, không dứt khoát nhanh nhẹn bằng hai người Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm, nhưng cuối cùng cũng lần lượt vào bên trong.
“Không hổ là thất tú Thiên Lăng, mỗi người đều mạnh đến đáng sợ”.
Mọi người thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt chứa đầy sự kinh ngạc. Khí phách và thực lực thế này đúng là không thể bì kịp.
Vù! Vù! Vù!
Có người tâm phục, nhưng cũng có nhiều cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành không phục. Thấy thất tú Thiên Lăng đã xông vào trong, bọn họ không muốn tụt lại phía sau quá nhiều, thế là cũng bay lên trời, tiến về phía khe nứt mà kiếm quang tạo ra.
Vù!
Nhưng rất rõ ràng, muốn vào trong bí cảnh Kiếm Tông trước thời gian không dễ như vậy. Những bóng người bay qua
đó hầu như bị đẩy trở về ngay lập tức, rơi xuống đất, máu chảy đầm đìa, vô cùng chật vật.
Chỉ có rất ít người cố gắng chiến đấu một phen, lê tấm thân tàn miễn cưỡng vào trong.
Hình ảnh kinh dị này lập tức khiến nhiều người xua tan ý niệm trong đầu, đông đảo võ giả trên hoang nguyên đều không dám hành động tùy tiện, thành thật đợi kiếm mang hoàn toàn suy yếu mới vào trong.
“Có thể vào trong chưa? Thử xem sao”.
Mặt Lâm Nhất lộ ý cười, lập tức chậm rãi bước qua, thi triển Thất Huyền Bộ đến mức đỉnh phong, kim quang trên người hắn phát ra chói loà, tốc độ nhanh vô cùng.
Chớp mắt đã vượt qua hết mấy ngọn núi, đáp xuống phía trên một cánh đồng hoang vu rộng lớn.
Khi hắn vừa mới xuất hiện thì đã có khá nhiều ánh mắt chuyển về phía hắn, trong đó có một gương mặt sau khi nhìn rõ là hắn thì lập tức biến sắc trở nên âm u sa sầm.
“Lâm Nhất, kiếm nô ngươi thực sự dám xuất hiện!”
Là Trần Hùng, ngày đó trong buổi đấu giá tử vong đã bị sỉ nhục thậm tệ khiến hắn ta ôm mối hận cực độ với Lâm Nhất. Bây giờ trên cánh đồng hoang vu này, chỗ nào cũng là tai mắt của thế gia thành Thiên Lăng và Tiêu Vân Tông, chỉ cần hắn dám đến gần thêm chút nữa sẽ lập tức bị phát hiện.