Lực lượng Âm Lôi vô cùng nguy hiểm đối với người khác, nhưng với hắn thì chưa hẳn là vậy. Con người là động vật quần cư, khi họ thấy nhiều người làm việc giống nhau sẽ vô thức làm theo.
Ngay cả Lâm Nhất cũng không ngoại lệ, may mà hắn tỉnh lại kịp thời.
Sau khi loại bỏ kiếm ý hộ thể, Lâm Nhất bình tĩnh ra khỏi núi đá, bước đi trong gió đen.
Vù vù!
Làn gió sắc bén phả vào mặt quả thật đau như dao cứa, nhưng khi lực lượng Âm Lôi vừa định chui vào trong cơ thể Lâm Nhất đã bị sương mù màu tím toát ra từ lỗ chân lông luyện hoá, sau đó bị lực lượng Thương Long dao động trong cơ thể tham lam nuốt chửng.
Thật... thoải mái!
Mặc dù gió phả vào hơi đau nhức, nhưng lực lượng Âm Lôi sau khi luyện hoá lại cực kì cô đọng. Khi lực lượng Thương Long cắn nuốt, nó không ngừng lớn mạnh, gần như không có dấu hiệu dừng lại.
Quả thật không thua kém gì Ngũ Nhuệ Lôi Tinh, nếu tu luyện ở đây một thời gian sẽ có thể so sánh với mấy chục viên Ngũ Nhuệ Lôi Tinh.
Bởi vì lực lượng Âm Lôi ẩn chứa trong gió vô cùng dồi dào, ập tới mãnh liệt như đại dương.
“Tiểu tử này điên rồi sao?”
“Ha ha, điên rồi càng tốt, không lâu nữa hắn nhất định sẽ bị gió Âm Lôi thổi chết”.
“Ngu xuẩn!”
Đám người đang run rẩy nấp sau công sự nhìn thấy Lâm Nhất bước đi trong gió, thậm chí còn không vận chuyển chân nguyên và kiếm ý hộ thể, ai cũng tỏ ra kinh ngạc, nhưng ngay sau đó bắt đầu ác độc nguyền rủa.
Nhưng một lát sau họ đã phát hiện ra có gì đó không đúng.
Sương mù màu tím vốn hơi mờ nhạt, lúc ẩn lúc hiện trên người Lâm Nhất dần trở nên dày đặc, cuối cùng làn sương mù tím mỏng manh kia cô đọng thành ánh sáng tím, bao trùm toàn thân Lâm Nhất,
chiếu sáng khắp bốn phương, trông hắn như Kiếm Tiên Thanh Liên bước đi giữa thế gian.
Khi được ánh sáng tím chiếu rọi, bóng dáng màu xanh của hắn càng thêm siêu phàm thoát tục, thánh khiết vô biên.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy...”
“Mẹ nó, chuyện gì thế này, tên Kiếm Nô này càng lúc càng trở nên bất phàm!”
“Tức thật, chúng ta bị gió Âm Lôi làm cho thảm hại, hắn thì ngược lại, chỉ bước đi trong đó mà thực lực cũng tăng vọt”.
“Không công bằng chút nào!”
“Chết tiệt, thất tú Thiên Lăng mau ra tay đi, tiểu tử này đắc ý lắm rồi”.
Đám nhân tài kiệt xuất địa phương thành Thiên Lăng đang cười ác độc lập tức tối sầm mặt, tức giận đến mức sắp hộc máu.
Lâm Nhất không hề hay biết, hắn càng đi càng xa, một lát sau hắn quyết định dừng lại trên một gò núi gió thổi dữ dội, khoanh chân ngồi xuống, chủ động luyện hoá.
Ầm ầm!
Trong cơ thể lập tức vang lên tiếng sét đánh ầm ầm, xen lẫn trong đó còn có tiếng rồng ngâm, ánh sáng tím bao trùm trên người đạt tới độ cao đáng sợ hơn mười trượng.
Trời đất âm u, tử khí tràn ngập trên gò núi, tia điện lấp loé. Nơi này nằm ở đầu ngọn gió, gió Âm Lôi thổi tới từ bốn phía, va đập vào người Lâm Nhất như yêu thú.
Trước sự va đập điên cuồng như vậy, lực lượng Thương Long trong cơ thể Lâm Nhất không ngừng lớn mạnh với tốc độ vô cùng kinh khủng.