Nhưng thảm trạng mà mọi người dự đoán lại không hề phát sinh, hắn vọt đi cực nhanh trong khói đen, thậm chí còn không cần dùng đến chân nguyên hộ thể.
Cứ như vậy, hắn lao đi một cách nhanh chóng, bỏ lại rất nhiều người phía sau, dần tiếp cận bộ di hài Tinh Quân kia.
“Cút ngay!”
Có vài con sói Ma Cốt không có mắt vọt về phía hắn, nhưng còn chưa đến gần thì đã bị một quyền đánh nát. Ma cốt mà chúng vẫn luôn kiêu ngạo lại không chịu nổi một kích của Lâm Nhất.
Sau khi uy lực của Thương Long tản ra, dấu ấn màu tím trên mi tâm cực kỳ bắt mắt, giữa sương mù màu tím, Lâm Nhất một thân áo xanh hệt như một gốc sen yêu tuyệt thế. Mắt hắn bắn ra tia lửa điện, trước cái nhìn chăm chú của hắn, không hiểu sao đám sói ma lại có cảm giác rét run, vội chủ động nhường đường.
“Việc này…”
Mọi người nhìn mà chấn động, khói đen và cả sói ma đều không cách nào ngăn nổi Lâm Nhất.
Đám yêu thú này…
Lâm Nhất cũng sững sờ, hắn còn chuẩn bị đại chiến với đám sói Ma Cốt này một phen đấy, nào ngờ bản thân chỉ phóng thích một chút yêu uy từ Thương Long mà đã có thể chấn nhiếp được bầy yêu thú hung ác này rồi.
Khóe miệng hắn bất giác run lên, không biết Thương Long Cửu Biến của hắn khủng bố đến mức nào, một khi không có kiếm ý áp chế, quả thật nó rất đáng sợ.
Trong cái nhìn của sói Ma Cốt, có khi nào
tên này là yêu thú biến hình hay không?
Nói một cách nghiêm túc thì Thương Long cũng là yêu thú, có điều huyết mạch của nó tôn quý hơn, đứng ở trên cao nhìn xuống bầy thú, càng tỏ rõ sự thần thánh. Lệ khí từ trong xương nó lại có thể chấn nhiếp được uy áp của đàn thú thượng cổ.
Lâm Nhất không có thời gian để suy nghĩ, vội xông qua đàn thú, kiếm ý trào dâng hung hăng va vào luồng uy áp phát ra từ di hài Tinh Quân.
Ầm!
Trong lúc va chạm, mặt Lâm Nhất như quan ngọc, góc cạnh rõ ràng, hệt như một thanh kiếm vừa kiêu ngạo lại vừa sắc bén, không ngừng tiến lên phía trước.
Ông! Ông! Ông!
Hắn càng tiến đến gần, lực chấn động trong không khí càng thêm mạnh mẽ, âm thanh “vù vù” vang lên không ngớt.
Chao đảo! Chao đảo!
Sau mười bước, một chuyện kỳ quái đã diễn ra, di hài Tinh Quân đang ngồi khoanh chân bỗng rũ đầu xuống, cái đầu kia lắc lư mấy cái rồi rơi xuống, lăn đến cách chân Lâm Nhất không xa.
Đầu lâu chỉ còn lại khung xương, tuy vậy, nhưng bên trong đó được rót vào Âm Lôi cuồn cuộn, ô quang sáng chói.