Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2406


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lôi quang ào ào tuôn ra từ đầu lâu, bắn ra mấy trăm trượng, trông vô cùng chói mắt. Năng lượng kinh khủng kia khiến người ta nhìn mà cảm thấy lòng lạnh lẽo.  

Phút chốc, không chỉ các võ giả đến từ bốn thế gia lớn, Tần, Kim, Trần, Cổ của thành Thiên Lăng tái mặt, chửi đổng, mà vô số cao thủ đang ẩn mình trong bóng tối cũng hoảng sợ, vội vàng viễn độn.  

Ầm! Ầm! Ầm!  

Đầu lâu phút chốc bay vọt lên, đất rung núi chuyển, bụi đất mù mịt tạo thành những đám mây hình nấm xộc thẳng lên trời, sau đó là từng luồng ô quang bắn ra, khiến lòng người hoảng sợ.  

Phụt!  

Có hơn mười cao thủ lâu năm cùng nhân tài kiệt xuất, là hậu bối của các thế gia lập tức bị nổ chết ngay tại chỗ, vài người đã kịp thoát đi nhưng vẫn bị chấn cho mình đầy thương tích, thê thảm không thôi.  

Ngoại trừ một vài người bình yên vô sự một cách khó tưởng, gần như những kẻ đứng ra trêu cợt Lâm Nhất đền gặp nạn, hơn nữa còn hết sức bi thảm.  

Nhất niệm thiên đường, nhất niệm địa ngục.  

Không lâu trước đó, đám người này còn cười Lâm Nhất giẫm mìn giùm mình, cả đám nhảy ra châm chọc rồi khiêu khích, cứ như chắc chắn Lâm Nhất không chết thì cũng tàn phế.  

Nhưng một khắc sau đó, cục diện liền thay đổi, chuyện bẽ mặt đến quá nhanh, khiến mọi người đều rơi vào trạng thái ngơ ngác.  

Ông! Ông! Ông!  

Dư chấn hỗn loạn, trong không khí có một luồng năng lượng cực lớn đang không ngừng rung chuyển, cồn cát vốn là mảnh đất chôn xương, đám võ giả đang giãy dụa chém giết trong khói đen càng thêm chật vật, cả bọn cố nén giận mà ngăn cản những tác động từ dư chấn.  

Còn về đàn sói Ma Cốt thì càng thảm hơn, cả đám ào ào phủ phục trên mặt đất, hiển nhiên là bị ô quang bùng nổ dọa sợ mất mật.  

Sắc mặt Lâm Nhất không
chút cảm xúc, thế nhưng từ tận đáy lòng hắn lại rung động không nhỏ. Thật nguy hiểm nếu hắn không kịp đề phòng, bị nổ một phát thì sợ là có chiến thể Thương Long cũng khó mà chống đỡ nổi. Dù không chết thì chiến lực cũng sẽ bị giảm bớt rất nhiều.  

Trên bệ đá, thi cốt không đầu vẫn ngồi khoanh chân như trước. Sau khi mất đầu, nó đã lập tức hủ hóa, lộ ra xương cốt toàn thân. Bộ xương kia cứng rắn như kim cương, lộ rõ sự thần kỳ, đồng thời mang theo uy áp cực kỳ to lớn.  

Ở ngực ông ta, chuôi kiếm gãy kia càng thêm bắt mắt, thân kiếm đầy những vết gỉ, trông cực kỳ rách nát.  

Nhưng có ai ngờ, rất nhiều năm về trước, chuôi kiếm gãy này đã một kích chém chết tên Tinh Quân tàn ác và cực kỳ ngoan độc trước mắt.  

Nhìn xương trắng chất thành đống trên cồn cát, đó đều là đệ tử của Kiếm Tông, có lẽ không có trường hợp ngoại lệ, tất cả bọn họ đều chết trong tay người này.  

Tinh Quân thật sự là một tồn tại để mọi người hướng đến.  

Dù đã chết nhưng vẫn có thể dùng đủ loại thủ đoạn, chỉ cần không cẩn thận một chút thì e là phải vùi thây nơi đây.  

Lâm Nhất nhìn quanh một lượt, ngay vị trí Tử Phủ của di hài, có một viên sét ô quang phong cách cổ xưa đang lơ lửng. Đó chính là mục tiêu của hắn lần này, Thiên Tinh Châu, thứ mà chỉ có cảnh giới Tinh Quân mới có thể cô đọng được.  

“Đắc tội!”  


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện