Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2411


trước sau

“Đồ khốn kiếp!”  

Một đám vốn đang mong ngóng Lâm Nhất chết đi để cướp đoạt Thiên Tinh Châu, giờ bị dọa tái mặt, vừa chửi vừa bỏ chạy thục mạng.  

Rầm!  

Tốc độ của bọn họ cực nhanh, gần như là lập tức thoát đi, nhưng vẫn muộn. Thời điểm di hài của Tinh Quân rơi xuống đã tạo thành sóng xung kích mạnh mẽ, dù là người trốn xa nhất cũng bị chấn đến mức trọng thương, kẻ xúi quẩy thì chết ngay tại chỗ, không được toàn thây. Cục diện cực kỳ thê thảm.  

Ù ù!  

Dư âm cuộn trào, hóa thành cuồng phong quét ngang qua. Lâm Nhất đón gió vọt đến.  

Cuồng phong thổi bay mái tóc dài của hắn, phút chốc, hắn đã đi đến nơi di hài rơi xuống, ở đó giờ đã bị lún thành một cái hố sâu.  

Trong hố, xương của Tinh Quân đã bị nghiền thành tro, chỉ còn lại một viên Thiên Tinh Châu đang tỏa ra ô quang, ẩn chứa lực lượng tinh nguyên kinh người.  

Vèo!  

Lâm Nhất vẫy tay một cái, hút lấy nó.  

Thiên Tinh Châu vừa vào tay, một luồng năng lượng cuồng bạo hệt như núi lửa phun trào tràn ra, chân nguyên trong cơ thể Lâm Nhất lập tức sôi trào, hệt như chim sẻ tung tăng.  

Nó đã quá đói khát rồi, nó đã bị chiến thể Thương Long đè ép đến mức nghẹt thở, cần phải thăng cấp.  

Thật mạnh!  

Lâm Nhất thầm khiếp sợ, tuy nhiên, hiện tại không phải thời cơ để luyện hóa, hắn muốn tích cóp thiên tài địa bảo đủ nhiều, mục đích chỉ trong một lần trực tiếp thăng cấp lên cảnh giới Âm Dương.  

Lâm Nhất cẩn thận cất nó đi, rồi vẫy tay một cái, hút lấy mảnh vỡ của chuôi kiếm gãy kia.  

Mảnh vỡ đã bong lớp gỉ ra, để lộ sự sắc bén và bóng lóa, phong cách cổ xưa bao trùm, kiếm ý cô đọng làm lòng người kinh hãi.  

Vẫn còn kiếm ý?  

Lâm Nhất thầm kinh hãi, không ngờ trong mảnh vỡ của chuôi kiếm gãy này vẫn còn ẩn chứa kiếm ý. Tuy kiếm ý bên trong mảnh vỡ
cực kỳ đáng sợ, nhưng giờ nó hệt như ngọn lửa trên đèn cầy, lung lay chực đổ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị dập tắt.  

Trong lúc hắn đang dò xét mảnh vỡ, ở gần đó có rất nhiều bóng người vụt qua, vô số ánh mắt đều đang dõi theo hắn.  

Hiển nhiên, Thiên Tinh Châu có lực hấp dẫn cực kỳ lớn, khiến người ta muốn dừng nhưng không dừng được. Nhưng nhớ đến cảnh tượng Lâm Nhất ném di hài Tinh Quân đi, trong lòng đám người này đã đánh trống lui quân.  

Yêu nghiệt bực này đúng là đáng sợ, ngẫm lại thôi đã thấy rét run. Dù Thiên Tinh Châu có tốt thì mạng nhỏ của mình vẫn quan trọng hơn.  

Ù ù!  

Ngay khi mọi người có ý định lui ra, thì ở phương xa, có hơn mười bóng người lao đến với tốc độ xé gió. Quanh thân bọn họ tản ra kiếm ý đáng sợ, bộc phát duệ khí kinh người.  

Phút chốc, đám người này đã xuất hiện trong tầm mắt Lâm Nhất, người cầm đầu trông có vẻ rất quen mắt. Chợt, sắc mặt hắn sầm xuống, ông lão kia chính là vị phó môn chủ còn lại của Thiết Huyết Kiếm Môn.  

Đám người này đúng là âm hồn bất tán mà… Ồ?  

Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia khác thường, hắn cảm thấy có hơi bất ngờ khi nhìn thấy ông lão kia. Mới nửa tháng trước, ông ta chỉ đạt đến cảnh giới Âm Dương đại thành, nhưng giờ đã tràn đầy khí tức của cảnh giới Âm Dương viên mãn. Ông ta đột phát, hơn nữa thực lực còn đạt đến mức độ rất đáng sợ.  

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện