Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2413


trước sau

“Sự sống chết của ta không cần ông lo, ông quan tâm đến sự sống chết của mình đi!”  

Không hề có dấu hiệu báo trước, chân Lâm Nhất giẫm mạnh xuống đất, ánh sáng vàng bùng lên, thân hình giống như Kim Ô lướt qua. Khoảnh khắc sử dụng Thất Huyền bộ, tiếng rồng gầm trong cơ thể Lâm Nhất vang vọng bốn phía, làn sương tím xung quanh lại lan ra, đẹp như ráng mây lúc sáng sớm, tỏa ra thánh huy đáng kinh ngạc.  

Khoảnh khắc năm ngón tay hắn khép lại, để mười một đường long văn truyền vào, quyền mang lập tức tỏa sáng lấp lánh như kiếm quang, giống như nguồn sáng duy nhất của vùng đất này.  

Ầm!  

Quyền mang nghiền ép tới chứa đầy sức mạnh dồi dào mạnh mẽ, đánh cho không khí không ngừng nổ vang, trấn áp về phía Lôi Nham.  

“Tên nhóc này thật ngông cuồng, lại dám ra tay trước!”  

“Nói thế nào Lôi Nham cũng là cao thủ cảnh giới Âm Dương viên mãn, hắn lại chủ động ra tay, thật sự không sợ chết sao?”  

“Hừ, ngông cuồng như vậy, e rằng không đến mười chiêu đã bại trận, đến lúc đó muốn chạy cũng chạy không thoát”.  

Lâm Nhất nhảy vọt lên không trung, quyền mang như kiếm. Hình ảnh lấp lánh tỏa sáng cả bầu trời khiến mọi người chấn động không thôi, tiếng hô kinh ngạc liên tục vang lên. Nhiều võ giả thành Thiên Lăng không ưa Lâm Nhất vừa ra tay đã làm mọi người kinh ngạc như vậy, hung hăng nguyền rủa.  

“Tên Kiếm Nô không biết điều, tưởng mình giết được mấy nhân tài hậu bối là muốn làm gì thì làm sao? Hôm nay ta nói cho ngươi biết, núi cao còn có núi cao hơn, đối với cao thủ vĩnh viễn đều phải kính trọng, không được ngang ngược!”  

Đối diện với một quyền đáng kinh ngạc được đánh ra trước của Lâm Nhất, Lôi Nham hơi sững
người, ngay sau đó lại cười lạnh lùng.  

Đây là tự tìm chết!  

Ông ta còn đang lo nếu tên này muốn chạy sẽ không bắt được kia chứ.  

Ông ta lập tức khép ngón tay làm kiếm, dùng chân nguyên màu máu dồi dào mãnh liệt ngưng tụ thành một đường kiếm mang hào hùng, đón lấy quyền mang chói mắt do mười một đường long văn ngưng tụ của Lâm Nhất.  

Ầm!  

Hai bên đối chọi nhau, vang lên tiếng nổ ngút trời, hư không nổ tung, bùng lên dị tượng khiến người ta hoa mắt. Có tia chớp vỡ vụn và kiếm quang càn quét diễn hóa thành cơn bão đáng sợ, cuốn qua tám phương.  

Roạt!  

Nhưng ngoài dự liệu, kiếm mang tan vỡ trong nháy mắt, khóe miệng Lôi Nham tràn ra tia máu, lùi về sau liên tiếp.  

“Chuyện này… sao có thể!”  

Lôi Nham kinh ngạc, không thể tin nổi.  

Kiếm mang của ông ta đã sử dụng năm thành chân nguyên, nhưng lại bị một quyền của đối phương phá tan.  

Lâm Nhất một thân áo xanh giữa không trung, cưỡi trên gió bão, toàn thân bao phủ bởi sương tím, thánh huy lan tỏa. Hắn là một cây sen yêu lay động theo gió, tỏa ra tia sáng chiếu bốn phía.  

“Cảnh giới Âm Dương viên mãn? Hình như cũng chỉ đến thế…”  

Từ sau khi long văn tăng lên mười một đường, Lâm Nhất vẫn chưa thật sự dùng hết sức.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện