Khi Dương Phàm nói ra bốn chữ này, Lâm Nhất ngẩng đầu lên, bầu trời đỏ như máu, quả thật như có máu yêu hắt lên bầu trời xanh thẳm.
Đã là lần thứ chín rồi ư?
Nói cách khác, không bao lâu nữa cây Luyện Yêu này sẽ trưởng thành, kết ra quả Hoá Yêu trong truyền thuyết.
“Quả Hoá Yêu có rất nhiều diệu dụng, ngoại trừ bản thân ẩn chứa lực lượng tinh nguyên cực kì cô đọng, tác dụng lớn nhất chính là đánh thức ý chí võ học, có sức hấp dẫn rất lớn đối với võ giả”, Dương Phàm nghiêm túc nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt sâu xa.
Quách Húc ở bên cạnh cũng hơi kinh ngạc, bước tới nhìn về phía Lâm Nhất.
Ý chí võ học gồm rất nhiều loại, ý chí của yêu, ý chí của gió, ý chí của lửa, thậm chí ngay cả một hạt bụi cũng có thể sinh ra ý chí đại địa. Ý chí võ học vô cùng kì lạ, nhiều vô số kể. Thường thì ý chí võ học sẽ tự động nắm giữ khi đột phá cảnh giới Thiên Phách.
Kiếm ý cũng là một loại của ý chí võ học, nhưng kiếm ý là loại đặc biệt nhất trong nghìn vạn loại ý chí võ học, bởi vì kiếm là tổ tiên của trăm loại binh khí. Vào thời kì man hoang, khi kim loại chưa xuất hiện thì đã có đoản kiếm thô sơ được rèn từ đá.
Kiếm ý khó lĩnh ngộ hơn các loại ý chí võ học khác, nhưng một khi lĩnh ngộ sẽ trở nên toả sáng, khí phách vô song.
Ngoại trừ kiếm ý, thế gian còn có một số loại ý chí võ học khác khó lĩnh ngộ, ví dụ như sát lục, quỷ đạo, hư không, đó là những ý chí võ học rất khó nắm giữ.
Nếu không may mắn thì hoàn toàn không thể chịu nổi, dễ thất bại còn hơn cả kiếm tu.
Sở dĩ Quách Húc và Dương Phàm nhìn về phía Lâm Nhất là vì hắn nắm giữ ý chí kiếm đạo cực kì mạnh, hắn đã tu luyện kiếm ý Tiên Thiên đến cảnh giới viên mãn đỉnh phong.
Với cảnh giới này, nhìn khắp cổ vực Nam Hoa cũng thuộc dạng lông phượng củ ấu trong thế hệ
nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi, gần như chỉ cần một bàn tay là có thể đếm hết, ít đến đáng thương.
Hắn có thể chiến đấu vượt cảnh giới, áp đảo rất nhiều nhân tài kiệt xuất thành Thiên Lăng, phần lớn là nhờ hắn đã nắm giữ kiếm ý.
Lâm Nhất bình tĩnh, hắn có thể cảm nhận được cây đại thụ chọc trời kia toát ra uy áp khủng khiếp khiến người ta sợ hãi.
Tuy nhiên, nếu thật sự kết thành yêu quả thì e là không có nhiều trợ giúp đối với kiếm ý của hắn, trừ phi dưới cái cây kia mai táng một Tinh Quân tài ba và là kiếm tu.
Hiển nhiên, việc này vốn không có nhiều khả năng.
Bất kể là ai cũng có thể cảm giác được luồng hơi thở dưới lòng đất khiến người ta run rẩy kia đến từ một con yêu thú cực kỳ đáng sợ. Một con hung thú có thể tiêu diệt mọi người ngay lập tức, mà không cho bọn họ có bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
Đây chính là hung thú còn mạnh hơn cả Tinh Quân, ở cổ vực Nam Hoa hiện tại, nó tồn tại gần như một Thần Thoại. Không chỉ không ai gặp, mà một vài lời cảnh báo cũng là điều cực kỳ hiếm thấy.
“Có lời đồn, Sở Mộ Viêm và Trần Tử Ngọc đều đã thức tỉnh ý chí võ học, hai người bọn họ có thể trổ hết tài năng trong thất tú Thiên Lăng quả là một điều không đơn giản”.
Dương Phàm nhìn về phía hai người Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm đang đứng gần cây Luyện Yêu, lẩm bẩm nói. Hiển nhiên là đang nói cho Lâm Nhất nghe.
“Không có gì bất ngờ”, Lâm Nhất khẽ đáp.
Hắn không biết rõ về Trần Tử Ngọc, tuy nhiên, khi đối mặt với Nam Cung Vãn Ngọc, Sở Mộ Viêm có khả năng kiên trì hơn mười chiêu mới bại thì chắc chắn hắn ta phải có thủ đoạn hơn người.