*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên mặt hồ rộng rãi, thỉnh thoảng có ánh sáng lấp lánh như ánh mặt trời rải xuống, cả mặt hồ đầy sóng ánh sáng lăn tăn, giống như biển rộng vô biên, cực kỳ tráng lệ.
Sau hơn trăm nghìn lần diễn luyện, trên người hắn lan tràn uy lực của Bá Kiếm, đến nỗi hồ nước mênh mang sôi trào không khắc nào dừng lại.
“Sai rồi, dùng sức quá mạnh, kiếm này là ánh mặt trời mới lên, không phải ánh nắng gắt buổi trưa”.
“Vẫn không đúng, không có luồng nhuệ khí đó, ánh mặt trời mạnh mẽ đến thế nào, dùng sức của mình phá vỡ bóng tối trên thế gian. Trong kiếm pháp, sao lại không thể hiện được chút nào…”
“Lại sai rồi, bóng tối quá khuếch đại, chiêu này khác biệt rất lớn với Bôn Lôi Trảm Điện, không cần dùng kiếm ý diễn hóa bóng tối mênh mang”.
Tu luyện kiếm pháp là chuyện khá khô khan, nhất là kiếm pháp cao thâm. Trừ đơn điệu ra, còn phải tự mình phủ định hết lần này đến lần khác, đau khổ hơn tưởng tượng của người ngoài nhiều.
Nhưng với Lâm Nhất mà nói, hắn hoàn toàn quên mình, chìm đắm vào trong đó, hoàn toàn không thể dứt ra.
Ngộ tính của hắn hơn người, bất cứ võ kỹ công pháp nào đều nhìn qua là không quên, đọc thuộc trôi chảy. Người khác tu luyện cần mấy ngày mấy tháng, vào tay hắn là có thể đạt đến đại thành một cách dễ dàng, không tốn bao nhiêu công sức là có thể đạt đến đỉnh phong viên mãn.
Cho dù là Bá Kiếm, nếu chỉ truy cầu đại thành thì đối với Lâm Nhất mà nói không khó đến vậy.
Nhưng điều hắn muốn là nắm giữ được chân ý, tu luyện đến viên mãn đỉnh phong, thậm chí là hóa cảnh.
Ba ngày sau, Lâm Nhất trải qua muôn nghìn lần tập luyện, một kiếm chém ra.
Trên người hắn bỗng dâng lên ánh sáng rực rỡ, một luồng kiếm thế không thể địch nổi xông thẳng lên trời. Kiếm Táng Hoa trong tay hắn chém ra một vầng sáng mặt trời
màu đỏ lửa, đập mạnh xuống mặt hồ.
Ầm!
Mặt hồ lập tức chia năm xẻ bảy, ngay sau đó nổ tung thành một cái hố khổng lồ. Hố sâu như vực thẳm, nước hồ xung quanh không ngừng tràn vào đó, kiếm ý lượn lờ không tan hình thành vòng xoáy dồi dào trong hố.
Ầm!
Đợi đến khi vòng xoáy đó hoàn toàn chuyển động, một vòi rồng nước cao nghìn trượng bay vút lên trời, dường như sắp chọc thủng mây xanh.
“Nhẹ nhàng quá thì phải…”
Lâm Nhất cầm kiếm khẽ giọng lẩm bẩm, một kiếm này quả thật có chút nhẹ nhàng, uy lực chỉ mạnh bằng tám thành Tinh Thần Đại Bạo.
Nếu là kiếm pháp tầm thường, mạnh bằng năm thành đã coi như cực kỳ lợi hại, nhưng đây là Bá Kiếm, không tăng gấp bội nghĩa là thất bại.
“Triêu Dương Phá Hiểu, cái cần phá là bóng tối vô biên, là bóng tối mênh mông vô bờ. Chỉ với trình độ này thì làm sao để phá, e rằng chỉ nháy mắt đã bị bóng tối nuốt chửng…”
Lâm Nhất lắc đầu, vòi rồng nước chậm rãi rơi xuống, hố khổng lồ trong mặt hồ cũng bị lấp đầy trở lại. Giống như lời hắn nói, kiếm mang hoàn toàn bị bóng tối vùi lấp, không còn sức sống, ánh sáng lóe lên rồi tắt.
Không điên cuồng thì không thành công.
Muốn phá vỡ bóng tối của thế gian thì phải điên cuồng thành ma, phải dốc hết sức, phải bất chấp sống chết, nếu không thì lấy gì để đấu với người khác.