Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 252


trước sau

Bùi Tu Viễn mặt lộ vẻ dữ tợn, trường kích đánh tới giống như một con rồng lửa, Vạn Phi Diệp sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, liên tục lùi về sau, loạng choạng vài bước rồi ngã nhào trên mặt đất.

"Ta nhận thua!", Vạn Phi Diệp ngã dưới đất vội vàng kêu lên, nhưng trường kích của Bùi Tu Viễn vẫn nện mạnh xuống.

Vạn Thiên khẩn trương hô lớn lên: "Dừng tay!"

Mắt thấy trường kích của Bùi Tu Viễn đang sắp đánh xuống lập tức dừng động tác lại, nhưng vài đốm lửa vẫn rơi xuống trên người Vạn Phi Diệp, khiến hắn ta sợ hãi lăn lộn trên mặt đất để dập tắt ngọn lửa.

"Vạn bá phụ không cần lo lắng, đã lăn lộn trên đất nhận thua rồi, ta sao có thể xuống tay tiếp được!"

Bùi Tu Viễn cười nhạo một tiếng, rõ ràng hành động cuối cùng vừa nãy là muốn đùa cợt Vạn Phi Diệp một phen.

Advertisement

"Hay!"

Bên phía Khổng Nguyên lập tức bùng phát lên tiếng hoan hô như sấm nổ, hò hét trợ uy cho hắn ta.

Có điều đây vẫn chưa phải là lúc để vui mừng thật sự, quy tắc của cuộc đối chiến này vẫn là trận chiến sinh tử, không có chuyện thắng hai trận trong ba trận là thắng.

Chỉ có sau khi võ giả tham chiến một bên toàn bộ nhận thua hoặc đều tử vong thì mới được coi là chiến thắng thật sự.

Sắc mặt của đám người Vạn gia đều đã có chút khó coi, không ngờ chỉ trong vài tháng mà thực lực của tên Bùi Tu Viễn chẳng có gì nổi bật đó lại tiến triển nhanh như vậy. Nhưng lại càng cảm thấy nhục nhã đến mức sắc mặt tối thui lại vì sự chật vật của Vạn Phi Diệp.

Advertisement

Vạn Phong bình tĩnh, vỗ một cái vào túi Trữ Vật, một thanh trường thương lập tức xuất hiện trong tay hắn ta.

Lâm Nhất nhìn thấy trường thương chỉ là một thanh huyền khí trung phẩm khá bình thường, lên tiếng hỏi: "Vạn gia các ngươi đều sử dụng thương à?"

"Sao vậy?"

"Dùng thanh thương này của ta đi!"

Sưu!

Khi Lâm Nhất lấy ra Hàn Vân Thương, một cỗ hàn khí tản phát ra, khiến mọi người đều không kiềm chế được mà run lên vài cái.

Vạn Phong vừa thấy mắt liền sáng ngời: "Huyền khí trung phẩm hàng đầu!"

Cả Vạn gia chỉ có bảy tám thanh huyền khí trung phẩm, hơn nữa đều không đạt đến trình độ cao nhất. Binh khí trấn tộc thì là huyền binh thượng phẩm, nhưng vẫn chưa đến lượt Vạn Phong được sử dụng.

Không ngờ Lâm Nhất lại có một thanh huyền khí trung phẩm đỉnh cấp.

Còn là một thanh có thuộc tính hàn băng cực kỳ hiếm có, vừa hay khắc chế được Bùi Tu Viễn có võ hồn hỏa diễm.

"Cảm ơn nhé".

Vạn Phong vốn có chút lo lắng, sau khi nắm trong tay Hàn Vân Thương thì lập tức tự tin tăng vọt.

"Ta xem ngươi thắng ta như thế nào!"

Vạn Phong khẽ run cổ tay, chém ra mấy đạo thương ảnh, cực kỳ sắc bén chém về phía Bùi Tu Viễn.

Keng keng keng!

Đối mặt với thế tấn công của Vạn Phong, sắc mặt Bùi Tu Viễn ngưng trọng, cho dù có tế ra được võ hồn thì cũng bị đối phương khắc chế gắt gao, không chiếm được ưu thế quá lớn.

Ngọn lửa thiêu đốt trên trường kích của hắn ta bạo phát ra hỏa thế hung mãnh dưới sự áp chế của Hàn Vân Thương, cuối cùng không thể chân chính phóng xuất ra, không đạt được đến bước uy thế áp đảo như khi đối chiến với Vạn Phi Diệp.

Đến cuối cùng, Vạn Phong gần như không dùng đến võ hồn đã có thể nhẹ nhàng chiến thắng đối phương.

Dĩ nhiên trong đó cũng có nguyên nhân do Bùi Tu Viễn đã bị tiêu hao không ít linh nguyên trước đó, nhưng điều quan trọng nhất mang lại chiến thắng vẫn là thanh Hàn Vân Thương!

"Khổng Lệnh Nguyên, lên đi".

Đối mặt với sự thất bại của Bùi Tu Viễn, trên gương mặt dữ tợn đáng sợ của Khổng Nguyên không chút gợn sóng, khiến người ta không thể nhìn ra được ông ta rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Kẻ này thật sự có con bài chưa lật ư?

Tộc trưởng Vạn gia không khỏi lần nữa dấy lên nghi ngờ, lướt mắt quan sát tuyển thủ tham chiến cuối cùng của đối phương.

Đối phương đầu đội chiếc một chiếc rộng vành, cả gương
mặt bị bóng râm che lấp, cố ý thu liễm khí tức, nếu như đối phương không ra tay, ngay đến ông ta cũng không thể phán đoán chính xác được cảnh giới chân chính của người mặc áo đen này.

Hoảng cái gì, ta cũng có tấm vương bài Lân Nhất mà!

Vừa nghĩ đến con bài chưa lật Lâm Nhất, trong lòng Vạn Thu Dã lại trấn tĩnh lại, tên tiểu tử này có một chiêu võ kỹ Tiên Thiên thượng phẩm.

Võ kỹ Tiên Thiên thượng phẩm chưa nói đến uy lực, mà chỉ riêng độ khó tu luyện thôi đã không phải là thứ mà ai cũng có thể nắm vững được rồi.

Trong lúc đang suy nghĩ thì đại chiến trước mắt đồng thời triển khai kịch liệt.

Nhưng điều khiến mọi người khá ngạc nhiên đó là, thực lực của tên Khổng Lệnh Nguyên này còn kém hơn một bậc so với Bùi Tu Viễn.

Nhìn từ bên ngoài, Vạn Phong tay cầm Hàn Vân Thương đã chiếm hết ưu thế, có thể nói là hào hùng vạn trượng, mặt mày tươi cười sáng lạn.

"Suýt chút nữa là bị dọa rồi, hóa ra cố ý cho Bùi Tu Viễn lên đầu tiên, tên Khổng Lệnh Nguyên này mới là trình độ thật sự của bọn họ".

"Suy cho cùng vẫn là gia tộc nhỏ, sao có thể đọ được với tài nguyên của Vạn gia ta, có thể có một Bùi Tu Viễn đã rất ghê gớm rồi".

"Ha ha, thắng trận này nữa là chỉ còn lại một đối thủ thôi".

Gương mặt căng thẳng của đám trưởng bối Vạn gia cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười.

Thực lực của Khổng Lệnh Nguyên so với Bùi Tu Viễn thì kém một bậc rất xa, Vạn Phong không dùng đến võ hồn đã chiếm được ưu thế lớn.

"Bại cho ta!"

Đợi đến khoảnh khắc đối phương rõ ràng xuất hiện xu hướng suy tàn, Vạn Phong chém ra một thương, mũi thương run run nở ra một đóa hoa, từng phiến cánh hoa chính là từng điểm thương mang.

Xuy xuy!

Bốn thương đều đánh trúng mục tiêu, máu tươi tóe ra trên người Khổng Lệnh Nguyên, sắc mặt tái nhợt, lùi về sau mấy bước.

Trưởng bối Khổng gia vội vàng lao lên đỡ hắn ta xuống.

Nhất thời, Vạn Phong toàn thắng hai trận, tỏ ra khí phách hào hoa phong nhã, nhướn mày nhìn về phía người áo đen nói: "Tiểu tử, đến lượt ngươi rồi!"

Võ giả Vạn gia chiếm ưu thế cục diện đều không ngừng hoan hô, cổ vũ khí thế cho Vạn Phong.

"Ha ha!"

Người áo đen dưới vành mũ khóe miệng khẽ động, bật cười một tiếng, chậm dãi bước lên trước bỏ chiếc mũ xuống, cười nói: "Ta là Diêm Thiên Thụy, vừa mới đến, mong chiếu cố nhiều hơn!"

Khoảnh khắc hắn ta bỏ chiếc mũ rộng xuống, rất nhiều trưởng bối Vạn gia khi nhìn thấy gương mặt của hắn ta thì đều bị dọa cho hoảng sợ.

Chỉ thấy trên mặt hắn có một chiếc mặt nạ nửa mặt màu huyết sắc, trên mặt nạ được khắc họa tiết áng mây phiêu diêu, vô cùng quỷ dị.

"Huyết Vân Môn!"

Trong lòng Vạn Thu Dã rớt lộp bộp, sắc mặt biến đổi, người này là tinh anh của Huyết Vân Môn!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện