Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 254


trước sau

Lâm Nhất đã mở được Nhãn khiếu nên rất rõ, thị lực của bản thân đã mạnh hơn rất nhiều so với trước đây.

Huyệt khiếu càng mở nhiều thì những ưu thế do các loại cường hóa này mang lại sẽ càng bạo tăng nhiều lần.

Tiên Thiên nhất khiếu với lưỡng khiếu khác biệt vẫn chưa quá lớn, nhưng so với tam khiếu thì gần như là cách biệt một trời một vực.

Diêm Thiên Thụy nhiều hơn Vạn Phong một khiếu, trong chiến đấu đã chiếm được ưu thế cực lớn, quả thực là không giống đang chiến đấu mà giống như đang chơi đùa đối thủ hơn.

Lâm Nhất nhìn mà cũng phải âm thầm kinh hãi, ưu thế dựa trên cảnh giới thực sự quá rõ ràng.

"Còn chưa chịu tế ra võ hồn? Vậy đừng tế ra nữa đi!"

Oanh!

Khí thế trên người Diêm Thiên Thụy đột nhiên bạo tăng, đánh ra một chưởng, cả nắm quyền bạo phát ra quang mang màu huyết sắc đỏ rực, ngăn chặn ngay đầu mũi thương.

Sắc mặt Vạn Phong khẽ thay đổi, hai tay nắm chặt chuôi thương, dùng lực rút về.

Advertisement

Nhưng lại vô cùng sợ hãi phát hiện ra, bất luận dùng sức thế nào thì Hàn Vân Thương cũng không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, giống như bị lòng bàn tay của đối phương hút chặt lấy vậy.

Sưu!

Chỉ trong thời gian bằng đá đánh lửa, Diêm Thiên Thụy đã trở tay tóm chặt lấy đầu thương, ánh sáng màu huyết sắc bao bọc lấy toàn thân thanh thương, xoay người kéo lại.

Cọ cọ cọ!

Vạn Phong bị kéo đi loạng choạng vài bước, lòng bàn tay đau đớn, Hàn Vân Thương đã bị kéo rời khỏi tay hắn ta.

"Của ta..."

Vạn Phong kinh hãi hét lên, vừa ngẩng đầu lên nhìn thì đối phương lại cầm Hàn Vân Phương đánh ngang ra.

Advertisement

Thình thịch!

Lực đạo khổng lồ ầm ầm bùng bổ, đánh cho Vạn Phong thổ huyết bay đi, cả người bị đánh bay lên không trung.

Hưu!

Hàn Vân Thương lại xoay một vòng, Diêm Thiên Thụy nhếch mép cười gằn dữ tợn, một tay cầm chuôi thương đâm thẳng lên trời.

Phốc!

Vạn Phong giữa không trung nháy mắt bị đâm trúng, huyền giáp trước ngực cũng bị một thương này ngang ngược đâm thủng.

Vết thương trước ngực máu tươi tuôn chảy không ngừng, khiến người khác nhìn thấy cũng phải hãi hùng khiếp vía.

Thình thịch! Thình thịch!

Vạn Phong sau khi rơi xuống đất thì phát ra một âm thanh cực lớn, cơ thể nặng nề rơi mạnh xuống.

"Đủ rồi, trận này chúng ta nhận thua".

Vạn Thu Dã nhìn thấy Diêm Thiên Thụy hung ác như vậy liền vội vàng lên tiếng, bảo trưởng bối Vạn Gia nhanh chóng đưa Vạn Phong bị trọng thương ngã trên đất đi.

Quay lại nhìn, ánh mắt Vạn Thu Dã rơi trên người Lâm Nhất.

Cùng lúc đó, rất nhiều người trong đám người Vạn gia cũng nhìn về phía hắn.

Ai cũng không ngờ được cục diện đang tốt như vậy lại bị nghịch chuyển nhanh như thế.

Khổng gia lại mời đến một đệ tử tinh anh của Huyết Vân môn, Vạn Phong giao thủ với đối phương hoàn toàn là thế cục nghiêng hẳn về một phía. Đều khiến mọi người không thể nhìn thêm được nữa, quá thảm rồi...

Tâm tình đều có vẻ có chút trầm trọng, linh hồ bát phẩm xem ra định sẵn phải san sẻ mất một nửa rồi.

Lợi ích mà.

Lâm Nhất áp lực khá lớn, sắc mặt thoáng chút có vẻ ngưng trọng đi tới.

"Ngươi có bao nhiêu phần thắng?"

Lúc đi qua người Vạn Thu Dã, đối phương đột nhiên mở miệng nhẹ giọng hỏi.

"Không biết".

Không biết? Đây đồng nghĩa với việc cam chịu rồi...

Vạn Thu Dã lập tức rỏ ra có chút mất hết hy vọng, nhưng nghĩ lại cũng phải, dù sao đó cũng là đệ tử tinh anh của Huyết Vân Môn.

Đối mặt với đối thủ Tiên Thiên tam khiếu, nói thật Lâm Nhất quả thực không biết có bao nhiêu phần trăm thắng.

Nhưng cam chịu ư? Vẫn chưa đến mức đó, Tiên Thiên tam khiếu dù sao cũng phải thử một lần mới biết được!

"Vạn gia chỉ còn lại một mình ngươi ư?"

Dưới chiếc mặt nạ nửa mặt, thần sắc Diêm Thiên Thụy ung dung, thoáng chút nhạt nhẽo nói: "Ta còn chưa nóng người nữa... sớm biết thế này thì đã không đến rồi".

"Trả lại Hàn Vân Thương cho ta đã", Lâm Nhất thản nhiên nói.

"Ha ha, nói hay, nói hay!"

Sưu!

Diêm Thiên Thụy cười nhạo một tiếng, một cỗ hồng mang huyết sắc bọc lấy Hàn Vân Thương bùng nổ hướng tới.

Âm thanh xé gió chói tai tựa như sấm sét, chấn cho màng
tai mọi người hơi đau nhức, Hàn Vân Thương giống như một tia chớp màu máu bắn nhanh lao tới.

"Nhanh quá!"

Đám người Vạn gia hít ngược một ngụm khí lạnh, bước chân thậm chí còn không chịu nổi mà hơi lùi về sau mấy bước. E sợ rằng Lâm Nhất không đón nhận nổi mà lan đến gần bọn họ.

Nhưng cảnh tượng ai cũng không ngờ được lại đột nhiên xảy ra.

Chỉ thấy Lâm Nhất không lùi không tránh, giơ tay ra tóm lấy, trực tiếp nắm chắc chuôi thương.

Hồng hộc!

Hàn Vân Thương trong tay hắn không ngừng xoay tròn, làm dấy lên cuồng phong vô biên.

Một thương khiến người khác sợ hãi lại được Lâm Nhất tóm lấy một cách nhẹ nhàng như vậy.

Sưu!

Hàn Vân Thương vũ động một vòng, Lâm Nhất bèn nhảy mạnh lên trời, một tay tóm chặt lấy chuôi thương, giống như đang tóm một con nghiệt long chém thẳng xuống.

Cảnh tượng đột ngột như vậy ngược lại khiến cho Diêm Thiên Thụy hơi trở tay không kịp, sắc mặt khẽ thay đổi, vội vàng né tránh.

Cọ cọ cọ!

Nhưng hắn ta vừa lui lại, thương trong tay Lâm Nhất bèn bám sát theo, tựa như một con linh xà vẫy đuôi, một thương tiếp nối một thương, bám chặt lấy không buông tha.

Sắc mặt của Diêm Thiên Thụy lập tức thoáng chút khó coi, cho dù hắn ta đã nghe ra được phương hướng trường thương đánh tới thì cũng vẫn có vẻ né tránh không kịp.

Quá nhanh rồi!

Hắn ta một bước bị rơi vào thế bị động, cả người liền bị rơi vào bị động, hoàn toàn không thể phản kháng.

Sau mười chiêu, bị bức cho lui đến mức không thể lui thêm được nữa, không thể không dùng hai tay lần lượt thay đổi để đón đỡ thương tiếp theo.

Đã bị bức lui 10 bước ngay tại chỗ.

Hai tay đau nhức không thôi, trong lòng âm thầm kinh ngạc, lực đạo mạnh quá.

"Đủ nóng người chưa?"

Ngẩng đầu lên nhìn, trên gương mặt thanh tú của Lâm Nhất lại lộ ra một nụ cười sáng lạn, không chịu buông tha, lần nữa giết tới.

"Huyết Vân Thủ!"

Trong lòng Diêm Thiên Thụy tức giận mắng một tiếng, giơ tay lên huyết quang khởi động, lại giở trò cũ ra, đánh một chưởng lên đầu mũi thương.

Cọ!

Khoảnh khắc khi lòng bàn tay chạm vào mũi thương, khóe miệng Diêm Thiên Thụy cong lên thành một nụ cười, trở tay một trảo liền nắm chặt lấy đầu thương.

"Khởi cho ta!"

Nhưng vừa kéo thì Diêm Thiên Thụy biến sắc, đối phương lại không chút nhúc nhích, giống như một tòa núi sừng sững nguy nga.

"Xuất ra bản lĩnh thật sự đi xem nào, ta còn chưa nóng người nữa!"

Cổ tay Lâm Nhất khẽ run, dưới lực phản chấn cực lớn, Diêm Thiên Thụy chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể bốc lên, vội vàng buông tay, từ từ lùi về sau vài bước.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện