Cảnh tượng trông rất đau thương, nhưng rất nhiều võ giả đến từ các nơi khác lại thờ ơ như không, vẻ mặt còn có chút lạnh lùng.
Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước cần gì phải làm thế?
Tuy nhiên, có lẽ khi liên thủ vây quét Lâm Nhất, đám người này chưa từng nghĩ đến có một ngày đối phương sẽ quay về báo thù.
Trong mắt bọn họ, Lâm Nhất cùng lắm chỉ là một con ruồi mà thôi, cứ vo ve bên tai, đập chết thì cũng đã đập chết rồi.
Ai bảo hắn chỉ là một tên Kiếm Nô, lại dám giương oai ở thành Thiên Lăng, khoảnh khắc hắn bước chân vào mật cảnh Kiếm Tông, đám người kia đã xem hắn là người chết rồi.
Cho nên tâm của Lâm Nhất cũng như một kiếm chém ra, hận này còn chưa tiêu, hắn vẫn còn giết chóc.
Thất tú Thiên Lăng, không tha bất kỳ một ai!
“Kiếm Nô chó má, ta giết ngươi!”
Mắt thấy đệ đệ ruột thịt chết thảm, Kim Dực bỗng phát cuồng, liền liều lĩnh xông về phía Lâm Nhất.
Mái tóc dài của hắn ta điên cuồng bay lượn trong gió, khí tức toàn thân sôi trào, vô số đốm lửa vàng xuất hiện, ngưng tụ lại thành chiến giáp. Ở vị trí ngực của chiến giáp có một ngọn lửa đỏ như máu rực cháy, trông rất đáng sợ. Hai mắt hắn ta đỏ ngầu, trên mặt có máu tươi rỉ ra.
Ầm!
Chỉ trong khoảnh khắc, uy áp trên người Kim Dực đã vọt thẳng lên cảnh giới Âm Dương viên mãn đỉnh phong, cực kỳ kh ủng bố.
“Tên này điên rồi…”
“Hắn ta đang tiêu hao bổn nguyên…”
“Thật đáng sợ!”
Nhìn thấy tình trạng của Kim Dực, quần chúng vây xem liên tiếp phát ra tiếng kinh hô, cái này đúng thật là liều mạng giết Lâm Nhất.
Lúc này, tu vi
của Kim Dực tăng vọt, chỉ trong một cái chớp mắt, hắn ta đã đến trước mặt Lâm Nhất, nhân cơ hội hắn còn chưa thu kiếm lại, đã duỗi tay đánh ra một chưởng, hòng trấn áp đối phương.
Một ngọn lửa màu vàng bùng lên phía sau lưng Kim Dực, rồi ngưng tụ thành một đóa Kinh Cức chói mắt.
Ầm!
Chưởng mang còn chưa hoàn toàn đánh xuống mà trên mặt đất đã bắt đầu xuất hiện vết nứt, cả người Lâm Nhất còng xuống, cứ như bị một cái lồng vô hình vây khốn, cơ thể hắn cứng nhắc, ngay cả việc nhúc nhích cũng khó khăn.
“Mạnh thật!”
Rất nhiều nhân tài kiệt xuất lộ vẻ kinh hãi, trong mắt vụt qua tia khác thường, thất tú Thiên Lăng một khi liều mạng quả thật đáng sợ.
Lâm Nhất không dám khinh thường, giang hai tay ra, mười đầu ngón tay dần trở nên trong suốt, hóa thành ngọc lưu ly tím.
Khi chưởng mang sắp nện vào người, những ngón tay như ngọc kết thành ấn, rồi búng thẳng ra.
Ông!
Một ngón tay búng nhẹ vào chưởng mang kh ủng bố, tiếng đàn lảnh lót vang lên, tiếng đàn như kiếm, sau khi hóa giải uy danh hùng hậu kia, cả người Lâm Nhất bồng bềnh theo gió, bay ngược về sau.