Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng kì lạ, trong lòng hơi nổi sóng, nhưng lại không quá kinh ngạc.
Hắn đã sớm biết lai lịch của Đế Huyền Cung vô cùng đáng kinh ngạc, thậm chí không thuộc về thế giới này. Chỉ là không ngờ Lưu Thương cũng không phải người ở thế giới này, thảo nào hắn ta không quá để tâm đ ến đa số chuyện.
“Khi nàng xuất hiện ở thế giới của ta đã dẫn đến náo động rất lớn, ta chỉ là một trong số nghìn vạn người ái mộ nàng. Nhưng ta khá may mắn, hai người bọn ta trải qua một thời gian rèn luyện, xem như quen biết nhau, bây giờ nghĩ lại cũng không xem là may mắn”.
Lưu Thương bất đắc dĩ cười, trong nụ cười có chút buồn bã, lắc đầu nói: “Nếu không có trải nghiệm đó, ta cũng sẽ không xuất gia. Ta không xuất gia ở Huyền Thiên Tông ở Đại Tần, trước khi đến Đại Tần, ta đã xuất gia rồi. Nhớ lúc ta xuất gia, tổ gia gia tính tình nóng nảy của ta suýt chút nữa đã dỡ cả thánh đàn bất hủ của Phật miếu vạn năm đi”.
“Nhưng xưa nay ta luôn như vậy, chuyện đã quyết sẽ không quay đầu, ta xem như là người cởi mở thoải mái, lựa chọn buông bỏ. Nhưng ở thế giới đó không phải ai cũng buông được như ta, sau này nếu ngươi gặp Tô Hàm Nguyệt thì phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng”.
Hắn ta nháy mắt với Lâm Nhất, có ý đợi xem kịch hay.
Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, những gì Lưu Thương nói có lẽ là chuyện trước khi Tô Hàm Nguyệt vào Thanh Vân Môn.
Hắn ta và Tô Hàm Nguyệt có thể xem là người quen cũ, từng theo đuổi nhưng hiển nhiên là bị từ chối một cách vô tình. Sau đó, hắn ta lựa chọn buông bỏ, sự buông bỏ này không chỉ là Tô Hàm Nguyệt, mà ngay cả hồng trần nhân thế đều buông xuống.
“Thế giới đó rốt cuộc là tồn tại như thế nào?”
Hai mắt Lâm Nhất nghiêm nghị, trầm giọng hỏi.
“Đó là một thế giới rất đặc sắc, có nhiều thánh tử hành tẩu trên thế gian, vấn đạo thiên hạ. Có thánh nữ phong hoa tuyệt đại, không thua kém gì Tô Hàm Nguyệt. Cũng có yêu nữ mê hoặc chúng sinh, có
ma đạo cường đạo tung hoành thế gian. Thiên kiêu yêu nghiệt như cá diếc qua sông, đếm không hết. Có yêu ma thành đế, có thánh nhân truy tiên, có chân long hiển thánh, có bảo địa phủ bụi không ngừng chui lên từ dưới đất, cũng có tà ma vượt qua biển sao đến làm loạn… Đó là một đại thế giới rộng lớn, nhiệt huyết và hào hùng xao động, nhân tài kiệt xuất trên thế gian không mong cầu trường sinh, chỉ theo đuổi giấc mộng, dù chết cũng không hối hận!”
Trên gương mặt tuấn tú bất cần đời của Lưu Thương hiện lên vẻ nghiêm trọng hiếm thấy.
Lúc này, giữa mi mày hắn ta hiện ra phong mang, như có thần thái bay lên, ánh sao lan tỏa, phong thái vô biên, khiến cho mây mù, ráng hồng ban mai bất tận trên đỉnh núi này cũng trở nên ảm đạm.
Lâm Nhất hơi ngẩn ra, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Lúc này, phong thái của Lưu Thương lại không hề thua kém Tô Hàm Nguyệt.
Ánh ban mai chiếu lên người hắn ta, chiếc áo hòa thượng màu trắng thuần khiết không tì vết. Mơ hồ có thể thấy ở sau lưng hắn ta có một vòng Phật quang, trong Phật quang ẩn giấu một bức tranh, thoắt ẩn thoắt hiện.
Đó là một bức tranh cực kỳ dày nặng, rất khó tưởng tượng một khi nó mở ra sẽ tuyệt vời đến mức nào.
Thỉnh thoảng có thể trông thấy Phật quang cô đọng thành cơn mưa ánh sáng, rơi xuống cuộn tranh phủ đầy bụi kia.
Lâm Nhất nhíu mày, hắn nhớ tới thời điểm ở mật cảnh Kiếm Tông, khi đó, phía sau hài cốt của Tinh Quân cũng có một cuộn tranh như vậy, nhưng cuộn tranh đó đã mở ra. Còn cuộn tranh bị giấu trong vô tận Phật quang của Lưu Thương thì vẫn còn phủ đầy bụi, dường như chưa được vẽ xong.
Tim Lâm Nhất đập mạnh, không chỉ rung động vì phong thái của Lưu Thương lúc này, mà hơn thế nữa chính là vì thế giới mà hắn ta nhắc đến.