Đám Lâm Nhất trò chuyện một lúc thì mỗi người tự khoanh chân ngồi xuống, vận công điều tức.
Thú triều xảy ra đến nay chỉ mới hai ngày, nhưng hai ngày này lại không thể nghỉ ngơi khắc nào.
Từ đầu đến cuối đều chiến đấu, giết chóc chưa bao giờ ngừng nghỉ.
Dù là Lâm Nhất cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, không phải chân nguyên và khí lực xác thịt không theo kịp, mà là một kiểu mệt mỏi về tinh thần, giết chóc đơn điệu kéo dài quá lâu, ai cũng không thể chịu nổi.
Lửa trại dập tắc, trong rừng yên tĩnh vô thanh.
Lâm Nhất ngồi khoanh chân, hai tay kết ấn đặt trên hai đầu gối trái phải, một đóa hoa Tử Diên chậm rãi sinh ra dưới vị trí ngồi của hắn.
Hoa Tử Diên màu bạc nhàn nhạt tỏa ra khí tức cổ xưa, áo xanh nhuốm máu dưới sự gột rửa của ánh sáng đó trông cực kỳ thần thánh phóng khoáng.
Trong bóng đêm, Long Hạo lén mở hai mắt ra, nhìn chằm chằm Lâm Nhất.
Mặt đất in dấu cánh hoa, có thể thấy nhiều đốm sáng lơ lửng, đốm sáng lấp lánh giống như đom đóm.
“Lại mạnh thêm rồi…”
Trong mắt Long Hạo lóe lên vẻ kì dị, so với Lâm Nhất tu luyện trong núi thây biển máu trước đó, số lượng ánh sáng đom đóm lại nhiều thêm gấp mấy lần.
Người này lại thật sự tu luyện kiếm ý trong giết chóc vô biên, rốt cuộc sao hắn làm được?
Trong lòng Long Hạo kinh ngạc vô cùng, trong giết chóc đương nhiên có thể rèn luyện thực lực bản thân, nhưng sự tồn tại lúc có lúc không như kiếm ý sao có thể chỉ dựa vào giết chóc mà có tiến bộ được.
Nếu dễ như vậy thì những tà tu thường xuyên chém giết đều lĩnh
ngộ được kiếm ý Tiên Thiên từ lâu.
Nhưng rõ ràng là không thể.
Lâm Nhất đang luyện tâm, càng tiếp xúc, Long Hạo càng cảm thấy một luồng khí tồn tại trên người Lâm Nhất. Hắn đang luyện tâm, cũng là luyện khí, luồng khí này không phải linh khí hoặc là kình khí, mà cũng là một loại tồn tại rất khó nắm bắt giống như kiếm ý.
Nếu ngộ tính không đủ, thậm chí hoàn toàn không thể phát hiện ra sự tồn tại của luồng khí này.
Phong thái hiện nay của Lâm Nhất vô cùng tương tự với các nhân vật lớn mà ông ta từng gặp trong Kiếm Minh.
“Chẳng lẽ tên nhóc này thật sự có thể tham ngộ được kiếm ý Thông Linh?”
Vừa nghĩ đến đó, Long Hạo bị cách nghĩ của mình làm kinh sợ, ngay sau đó âm thầm phủ định.
Không thể nào không thể nào, Huyền Hoàng Giới chưa từng nghe nói ai có thể nắm giữ được kiếm ý Thông Linh trước khi đạt cảnh giới Thiên Phách, thậm chí cảnh giới Thiên Phách có thể đạt đến kiếm ý Thông Linh cũng chỉ nửa bàn tay là đếm được hết.
Sau hai canh giờ, bầu trời mờ mịt cũng miễn cưỡng sáng lên.
Mấy người lần lượt mở mắt ra, vẻ mệt mỏi trên mặt đều giảm bớt đi nhiều, sắc mặt hồng hào, tinh khí thần dồi dào.