*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ta nói này tiểu tử, ngươi thật sự không thấy hứng thú với Kiếm Minh của ta sao, với thiên phú của ngươi không gia nhập Kiếm Minh thì thật sự quá đáng tiếc. Kiếm Minh của ta cũng không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, ở toàn bộ cổ vực Nam Hoa này, chỉ có Tử Nguyệt Động Thiên có thể sánh bằng thôi”.
Long Hạo không muốn từ bỏ cơ hội lôi kéo Lâm Nhất, nói tiếp: “Ngươi cũng không cần rời khỏi tông môn của ngươi, dù có một ngày ngươi rời khỏi cổ vực Nam Hoa, Kiếm Minh ta vẫn có thể dẫn đường cho ngươi”.
“Tử Nguyệt Động Thiên có thể sánh bằng với Kiếm Minh sao?”
Lâm Nhất tuỳ tiện hỏi một câu.
“Cũng không xem là như thế, có điều Tử Nguyệt Động Thiên này khá thần bí, nó xuất hiện sau khi Kiếm Tông bị tiêu diệt, phía sau có lai lịch bí ẩn. Nhưng Kiếm Minh ta cũng không phải tông môn, không có quá nhiều thứ để so sánh, dù ngươi có vào Tử Nguyệt Động Thiên rồi gia nhập Kiếm Minh cũng không sao cả”.
Long Hạo nghe thấy Lâm Nhất cất lời thì lập tức trở nên hăng hái.
“Không có hứng thú”.
Nhưng Lâm Nhất chỉ muốn thăm dò chút gốc gác của Tử Nguyệt Động Thiên từ hắn ta thôi, thấy hắn ta không nắm rõ đương nhiên cũng không có ý định hỏi thêm.
“Lâm Nhất, thú triều lần này nghìn năm khó gặp, rất nhiều thiên tài yêu nghiệt của Kiếm Minh ta cũng sẽ đến, có hứng thú họp mặt không?”
Long Hạo không ngừng khuyên nhủ, nhưng Lâm Nhất vẫn chẳng thèm
để tâm.
Sau một hồi im lặng, Long Hạo thầm nói, ta không tin ngươi được làm từ đá, không hứng thú với bất cứ thứ gì!
Một lúc sau, Long Hạo ra vẻ khó xử, nhỏ giọng nói: “Lâm Nhất, ngươi biết đại thế tương lâm không?”
“Ừm, ta biết”.
Lâm Nhất gật đầu.
“…”
Long Hạo cạn lời.
Lâm Nhất khó hiểu nhìn đối phương, không phải người này nói nhảm nhiều lắm à, sao bây giờ lại không nói nữa.
“Ha ha, biết thì tốt, biết thì tốt”.
Long Hạo cười ngượng ngùng, xem như đã hiểu cái gì gọi là cuộc trò chuyện gượng gạo rồi.
Sau khi ra khỏi cánh rừng, hai người đi thẳng về phía trước, lại gặp rất nhiều toà thành bị đổ nát. Huyết sát dày đặc, trông tựa như địa ngục trần gian, rất nhiều toà thành đã bị yêu thú tàn phá đều ngưng tụ u quang tuyệt vọng và đau khổ, tựa như những hồn phách bị hút vào ma vân trên bầu trời.
Kiếm ý của Lâm Nhất đã có tiến bộ vượt bậc, quan sát mọi việc cũng rõ ràng hơn.
Ầm!
Nửa đường, hai người lại gặp phải thú triều một lần nữa, một đám yêu thú cảnh giới Âm Dương kéo đến, sát khí ngút trời.