Cơ Vô Dạ hơi sững sờ, trong mắt hắn ta tràn đầy khó tin, hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Trong đợt thú triều lần này, mặc dù hắn ta kém hơn sư huynh Ô Tiếu Thiên của mình nhưng vẫn nổi bật, nói là toả sáng rực rỡ cũng không hề thái quá.
Hắn ta chỉ mới có tu vi cảnh giới Âm Dương đại thành, còn giết liên tiếp bốn con yêu thú Bán Bộ Thiên Phách. Với chiến tích này, trừ những yêu nghiệt tuyệt đỉnh kia thì không ai có thể so sánh được với hắn ta.
Ngay cả Mộ Dung Tịnh có tu vi cao hơn hắn ta, thực lực sâu không lường được thì cũng chỉ giết ba con yêu thú Bán Bộ Thiên Phách.
Hắn ta tu luyện Huyết Sát Kiếm Quyết, cô đọng sát khí thành tà khí, sau đó chuyển hoá tà khí thành huyết sát.
Cuối cùng dung hợp huyết sát hoàn mỹ với kiếm pháp của mình, để nó đạt tới mức độ độc nhất vô nhị. Loại kiếm pháp này sinh ra là để giết chóc.
Thậm chí nó càng giết càng mạnh, máu của hắn ta sẽ được tinh luyện không ngừng khi giết chóc, ngay cả những ma khí đáng sợ kia cũng có thể cắn nuốt.
Đây là một chiêu thức rất đáng sợ, không nói đến các đệ tử tông môn, rất nhiều tà tu cũng phải kinh ngạc và kiêng dè.
Nhưng so với Lâm Nhất thì quả thật như trên trời dưới đất, khác nhau một trời một vực.
Đối phương có tu vi tương đương nhưng lại lấy một địch chín.
Hắn đối đầu với chín con yêu thú Bán Bộ Thiên Phách cùng một lúc nhưng vẫn thong dong và bình tĩnh, chỉ riêng bước đi nhàn nhã đã bỏ xa hắn ta vạn dặm.
So với Lâm Nhất, chiến tích của hắn ta quả thật như một trò đùa, Cơ Vô Dạ vô cùng xấu hổ, mặt nóng bừng.
“Chết tiệt, rốt cuộc tiểu tử này đã làm bằng cách nào?”
Cơ Vô Dạ siết chặt tay phải, trong mắt tràn đầy khó hiểu, nhưng không cam lòng vẫn chiếm phần lớn.
Nửa năm trước, trong Biển Trăng Khô, đối phương đã giẫm hắn ta dưới chân
để toả sáng. Lúc đi còn loá mắt hơn nữa, một chiêu Trần Quang Tẫn Tán, ba vị trưởng lão tông môn biến thành tro chỉ trong tích tắc.
Thậm chí kể cả cao thủ Thiên Phách ra tay đánh tan kiếm thế của hắn, hắn vẫn có thể thong dong rời đi.
Cơ Vô Dạ đã khổ luyện nửa năm, chịu đựng sự tra tấn vô nhân đạo, dùng huyết sát thanh lọc cơ thể, lấy huyết sát hoàn thiện kiếm quyết.
Hắn ta cứ tưởng mình nhất định sẽ có thể rửa sạch mối nhục trước Quần Long thịnh yến và thắng đối phương trước một ván trong đợt thú triều này, nhưng không ngờ nửa năm trôi qua, hắn ta vẫn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng đối phương.
Người ngoài rất khó hiểu được nỗi chua xót này.
Không biết có phải là do Cơ Vô Dạ hay không, khi cuộc chiến dần trở nên khốc liệt thì càng lúc càng có nhiều người chú ý đến Lâm Nhất.
Khi Cơ Vô Dạ đang ngây người, lại có một con yêu thú Bán Bộ Thiên Phách bị kéo vào trong kiếm thế của Lâm Nhất.
“Tinh Thần Đại Bạo!”
Lâm Nhất đắm chìm trong cuộc chiến như quên mất tất cả mọi thứ xung quanh.
Vốn dĩ chiêu kiếm này của hắn cực kì bá đạo, khi tung ra sẽ có kiếm ý hoá thành quả cầu sấm sét rơi xuống cùng với kiếm quang như ngôi sao.
Nhưng bây giờ ở trong tay hắn, nó lại thể hiện một phong thái khác.
“Phân giải, phân giải, đang phân giải!”
Lâm Nhất phân giải và dung hợp sát chiêu bá đạo vô song này với kiếm thế của mình bằng một cách vô cùng khéo léo.
Lốp bốp!