Đương nhiên, tên thiếu chủ kia cũng không nhìn thấy kiếm ý diễn hóa dị tượng, ngay cả vị cao thủ Thiên Phách theo hộ tống cũng không thấy. Nếu không thì dù cỏ Kiếm Hoàng bị diệt, bọn họ cũng có thể đạt được một phen tạo hóa lớn lao.
Lâm Nhất suy tư trong chốc lát, chợt, hắn bừng tỉnh ngộ, đủ loại nguyên nhân đã thúc đẩy kiếm ý của hắn đạt đến Bán Bộ Thông Linh.
Nếu không luyện kiếm, luyện tâm trong thú triều, thăng cấp kiếm ý lên Bán Bộ Thông Linh thì một lần nữa đến đây, hắn vẫn không chiếm được thứ gì cả.
Thực lực không đủ thì không thể hiển hiện cho ngươi thấy được, bằng không sẽ bị chọc mù hai mắt. Như Lâm Nhất vậy, hắn chỉ có thể nhìn đến kiếm ý Thông Linh, còn về kiếm ý tam phẩm, vừa liếc nhìn đã khiến hai mắt đổ máu.
Đối với những người khác, nếu cảnh giới không đủ, liều mạng tìm hiểu là sẽ bị chọc mù hai mắt.
Thời gian dần trôi qua, Lâm Nhất tiến bộ thần tốc.
Năm ngày sau, đã có vài chục đốm huỳnh hỏa do kiếm ý Bán Bộ Thông Linh của Lâm Nhất diễn hóa tồn đọng suốt hai đêm không tan.
Đây là một cảnh giới khá đáng sợ, kiếm ý của những nhân tài kiệt xuất bình thường tồn đọng được nửa canh giờ đã là rất lợi hại. Như Bạch Lê Hiên hoặc Nam Cung Vãn Ngọc, kiếm ý của những yêu nghiệt này có thể tồn tại một buổi đã là cực hạn.
Nhưng hiện tại, kiếm ý của Lâm Nhất có thể tồn đọng hai đêm không diệt, hơn nữa đó còn là kiếm ý Bán Bộ Thông Linh.
Khi giao đấu, kiếm ý của hắn lưu lại trong cơ thể đối thủ sẽ tạo thành tổn thương trí mạng, muốn trừ bỏ cần phải tốn một phen chân nguyên và công sức.
Nếu đổi lại một loại phương thức khác, đem những kiếm ý có thể tồn đọng được hai đêm này cô đọng lại rồi bộc phát trong nháy mắt, thử tượng tượng xem uy lực sẽ mạnh mẽ đến mức nào?
“Vẫn cần người chỉ dẫn mới được, nếu không, tự thân khổ tu thì chẳng biết đến bao giờ mới đạt đến cảnh giới trước mắt”, Lâm Nhất nhìn kiếm ý bất hủ ngàn năm trên đỉnh
núi đầy mây, thì thào tự nhủ.
Trước kia, bất kể hắn có cố gắng cỡ nào thì kiếm ý vẫn không tiến bộ được dù là nửa bước, nhưng khi quan sát kiếm ý ngàn năm này, lại chứng kiến kiếm ý Thông Linh được diễn hóa, hắn như được khai sáng, học một hiểu mười, một niềm tin bất diệt lan tỏa trong lồng ngực, cứ như không có bất kỳ cửa ải nào có thể cản nổi bước chân hắn.
“Loại trạng thái này thật sự rất kỳ diệu, chỉ mới có nửa tháng thôi mà mình đã có thể thử thăng cấp lên kiếm ý Thông Linh hoàn chỉnh rồi”.
Bình chướng hệt như một cái hào rộng trước đó đã hoàn toàn biến mất, Lâm Nhất cảm giác mình chỉ cần tu luyện một cách trôi chảy như vậy, kiếm ý Thông Linh hoàn chỉnh sẽ mau chóng được phô bày.
Mặt trời mọc rồi lặn, mây đến mây đi.
Thời gian trôi nhanh, trong khi Lâm Nhất tu luyện trong núi thì những nhân tài kiệt xuất tại thành Mộ Kiếm đang dốc hết sức, liều mạng chém giết giữa thú triều, hòng tìm kiếm một cơ hội đột phá.
Tam Vương Thất Anh – những thiên kiêu cái thế - cũng đang từ phương xa gấp rút trở về.
Quần Long Thịnh Yến đến gần, mỗi người đều đang liều mạng tu luyện, không ngừng trở nên mạnh mẽ, không ai biết được trong Thịnh Yến sẽ xuất hiện “ngựa đen” như thế nào và cũng không ai dám chắc bản thân có thể là người cười đến cuối cùng.
Không phải ai cũng biết đến đại thế, nhưng trong cõi xa xăm, dường như bọn họ đều cảm nhận được.
Mọi người đều lờ mờ nhận ra rằng trời đất phát sinh biến cố, ngay cả thú triều ngàn năm khó gặp cũng xuất hiện, thế nên chẳng ai đoán được Quần Long Thịnh Yến lần này sẽ xảy ra biến hóa như thế nào.