*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tử Điện Ma Long Điểu khẽ cúi đầu, gào lên một tiếng, sóng âm đáng sợ hòa lẫn với uy áp to lớn. Văn Ngạn Bác biến sắc, lập tức bị đè cúi người xuống khó mà đứng dậy. Đệ tử và trưởng lão khác của Hỗn Nguyên Môn đều nôn ra máu, bị đánh bay ra xa.
Tất cả bị hất văng lên núi đá gần đó, xương cốt suýt vỡ nát sau cú va chạm, rơi xuống đất rồi thì đau đớn chết đi sống lại.
Bộ dạng đó thê thảm không nỡ nhìn, hoàn toàn không còn sự kiêu căng trước kia.
“Chuyện này…”
“Đây là yêu thú mà Lâm sư đệ thu phục sao? Đáng sợ quá đi!”
Đệ tử của Lăng Tiêu Kiếm Các mở to mắt không dám tin chứng kiến tất cả, thổi một hơi đã tiêu diệt hầu hết người của Hỗn Nguyên Môn.
Yêu thú này rốt cuộc phải mạnh đến mức nào?
Lạc Phong trưởng lão chống người dậy, ánh mắt vô cùng kinh ngạc. Với tầm nhìn của ông ta mà cũng không nhìn ra lai lịch của con yêu thú này, thậm chí ngay cả cảnh giới cũng không thể nhìn thấu.
“Tử Điện Ma Long Điểu?”
Đồng tử của Tả Vân đột ngột co rụt lại, trong lòng chấn động vô cùng, tầm nhìn của hắn ta không phải người khác có thể sánh bằng. Sâu trong nội tâm dậy sóng, hoàn toàn không thể dùng ngôn ngữ để hình dung chuyện này là thế nào.
Tử Điện Ma Long Điểu, hung thú cấp bá chủ danh tiếng lẫy lừng, sao lại
đi theo Lâm Nhất?
“Tiểu Tử, đừng nóng nảy như vậy, dọa người ta sợ chết kìa”.
Lâm Nhất nhìn Văn Ngạn Bác run lẩy bẩy, cúi người không dậy được, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt cực kỳ lạnh nhạt.
Một lúc lâu sau, Văn Ngạn Bác mới kinh hãi đứng dậy, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng quay đầu nhìn trưởng lão của môn phái mình nằm dưới đất cứ như lợn chết, sắc mặt ông ta lập tức sa sầm.
Mấy vị trưởng lão cứ vậy bị phế, các đệ tử thì càng thảm, đã sớm không còn sự sống.
“Lâm Nhất, ngươi muốn chết!”
Văn Ngạn Bác hít ngược hơi khí lạnh, một khắc sau đùng đùng nổi giận, lửa giận công tâm, lập tức bị sự thù hận che mờ mắt.
Đệ tử theo ông ta đến đây đều đã chết hết, còn chết ở trước mặt ông ta, bọn họ đều là tinh nhuệ của Hỗn Nguyên Môn đấy.
Hai mắt ông ta tỏa ra sát ý lạnh lùng sắc bén, bất chấp tất cả, xông thẳng đến chỗ Lâm Nhất.
Không biết tự lượng sức.
Trong lòng Lâm Nhất cười nhạt không thôi, hoàn toàn không để ông ta vào mắt.