Trong khi Bạch Lê Hiên còn đang ngẩn người, một bóng dáng xinh đẹp và ưu nhã hệt như cầu vồng đáp xuống với tốc độ tia chớp.
Đó là một nữ tử thoạt nhìn cực kỳ trẻ tuổi, khuôn mặt bừng sáng như trăng rằm, tư thế hiên ngang. Nàng ta bước từng bước đến, bộ bộ sinh phong, mang đến áp lực cực lớn cho người xung quanh. Nàng này thiếu đi vài phần dịu dàng của nữ nhân, nhưng lại có thêm một chút mị lực của nam nhân, trái lại, toát lên sự hấp dẫn riêng biệt.
Là Khương Tử Nguyệt!
Một trong Thất Anh của Nam Hoa, bốn năm trước, chính nàng ta đã dùng chưa đến mười chiêu để đánh bại Ô Tiếu Thiên. Hiện tại, đã bốn năm trôi qua, nàng ta càng khiến người ta có cảm giác sâu không lường được. Chuyến du lịch và tôi luyện khắp cổ vực Nam Hoa đã giúp nàng ta trưởng thành hơn rất nhiều.
Bạch Lê Hiên thầm kinh ngạc, nữ tử này có tu vi thật khủng khiếp, ngay cả kiếm ý của hắn ta cũng có chút run rẩy.
Tuy nhiên, hắn ta vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, phát hiện đối phương đang nhìn mình, Bạch Lê Hiên vội nói: “Bái kiến sư tỷ!”
“Tử Nguyệt, ngươi về vừa đúng lúc! Đây là Tiểu Bạch, Bạch Lê Hiên, một nhân tài mới nổi của tông ta. Quần Long Thịnh Yến lần này, gần như Càn Vân Tông ta đặt toàn bộ hi vọng trên người hắn, ngươi hãy chăm sóc thật tốt cho vị sư đệ này”, tông chủ Càn Vân Tông cười nói.
Khương Tử Nguyệt khẽ gật đầu, trầm ngâm nói: “Quả thật không tệ, nếu là bảng Long Vân trước kia, ắt sẽ tiến vào bảng 10, thậm chí còn có thể tiến xa hơn. Đáng tiếc, Quần Long Thịnh Yến lần này rất cổ quái, ngay cả ta
cũng không dám chắc có thể tiến vào bảng 10”.
Tông chủ Càn Vân Tông nhíu mày, cũng không biết Khương Tử Nguyệt đang khiêm tốn hay sự thật là thế.
…
Trong lãnh thổ Yêu Châu thuộc cổ vực Nam Hoa, giữa những cánh rừng um tùm, núi non trùng điệp, có vô số tòa cung điện tọa lạc.
Cung điện được xây dựng khí thế mà thô kệch, mang một vẻ đẹp dữ tợn, có sự khác biệt rõ ràng với kiến trúc của các tông môn khác ở Nam Vực. Nơi này chính là Thiên Yêu Các, bá chủ đứng hàng thứ ba tại cổ vực Nam Hoa.
Phía trên ngọn núi nóng nhất trong dãy núi, nơi dung nham nóng bỏng đang lưu động, sừng sững một tòa kiến trúc màu vàng cổ xưa.
Thanh niên đang ngâm mình trong dung nham vội đứng dậy, giữa ánh kim loại lập lòe, đến khi hắn ta hoàn toàn rời khỏi ao, trên người đã phủ thêm một bộ chiến giáp long văn màu vàng.
“Viêm Long Tử, ngươi mang trong người dòng máu của hậu duệ Viêm Long, bốn năm trước, ngươi đã thất bại một lần, ta không cho phép ngươi tiếp tục thất bại lần nữa”.
Sắc mặt ông lão lạnh lùng, lời nói cũng lạnh lẽo không kém.
Viêm Long Tử là một trong Tam Tiểu Vương của cổ vực Nam Hoa, xếp hàng thứ hai trên bảng Long Vân, nhưng trong mắt ông lão kia thì hắn ta chỉ là một kẻ thất bại mà thôi.