Sau khi hai người rời đi, sóng gió do Tần Dương khơi gợi xem như tạm thời kết thúc ở đây.
“Nhất ca ca, đã lâu không gặp”.
Nguyệt Vi Vi chậm rãi đi tới, trong đôi mắt long lanh đầy sự thần bí và quyến rũ, khiến người ta không dám nhìn lâu.
Lâm Nhất cười nói: “Đúng là đã lâu không gặp, ta không ngờ vẫn còn gặp được cô ở Quần Long thịnh yến, thực lực của cô mạnh hơn trong tưởng tượng của ta rất nhiều”.
“Hì hì, hình như Nhất ca ca cũng thế, vì tích góp đủ sính lễ mà liều mạng thế ư?”
Nguyệt Vi Vi cười cong đôi mắt, nói một câu nửa thật nửa giả.
Lâm Nhất ngạc nhiên im lặng, còn tưởng đối phương đã quên lời nói đùa hai năm trước, không ngờ vẫn còn nhớ kỹ như thế.
“Lâm công tử, ta từng nghe trưởng bối của tông môn nhắc đến ngươi, nói là thiên phú kiếm đạo của ngươi không thua kém ta quá nhiều, đã xem thường ngươi rồi”.
Nam Cung Vãn Ngọc thấy Lâm Nhất hơi lúng túng thì cất lời.
Hắn ta nhìn quanh người Lâm Nhất bằng ánh mắt sáng như đuốc, nhìn thấy một vài đóm sáng loé lên, hắn ta thầm thấy khiếp sợ. Kiếm ý của đối phương uyên thâm khó lường, ngay cả ông ta cũng không thể nhìn thấy.
“Các hạ khiêm tốn quá”.
Lâm Nhất chắp tay đáp.
Hắn có thể cảm nhận được đối phương không nắm giữ kiếm ý Thông Linh, nhưng kiếm thế ẩn nấp quanh người cũng cực kỳ đáng sợ, nhưng một con rồng đang giấu đi răng nanh, có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Sâu trong nội tâm rất tò mò, rốt cuộc là đối phương tu luyện như thế nào.
Khương Tử Diệp và Ô Tiếu Thiên đã đi, nhưng Lâm Nhất trò chuyện với hai người Nam Cung Vãn Ngọc vẫn thu hút không ít sự chú ý. Trong đó có vẻ hâm mộ, cũng có vẻ khó hiểu.
Thật sự không nghĩ ra được rốt cuộc Lâm Nhất này có lai
lịch gì.
Một tồn tại như Nam Cung Vãn Ngọc, thiên tài bình thường ở trước mặt hắn ta cũng giống như hạt cát, hắn ta chẳng bao giờ để tâm. Nhưng hắn ta lại nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt không bình thường, thậm chí là rất sùng bái.
Còn Nguyệt Vi Vi ở bên cạnh Nam Cung Vãn Ngọc càng khiến mọi người ghen tị không thôi.
Nữ tử có vẻ ngoài xinh đẹp như yêu tinh cùng khí chất thanh nhã, so với Khuynh Nhược U còn tốt hơn nhiều, vậy mà lại đối đãi khác biệt với Lâm Nhất, có vẻ như mối quan hệ của hai người họ không hề hời hợt.
Trước đó là Mặc Linh, vị mỹ nữ đệ nhất thành U Châu, chủ động bắt chuyện với hắn, giờ lại thêm một người nữa, một tuyệt sắc giai nhân không hề giống nữ tử nhân gian, trên môi là nụ cười quyến rũ, thật sự không biết hắn đã tu luyện thế nào mà có được diễm phúc nhường này.
Dương Phàm gặp gỡ Lâm Nhất vài lần, cũng xem như thân thiết, thấy vậy, hắn ta cứ đứng ngây ra như phỗng.
Trong suy nghĩ của hắn ta, Lâm Nhất cùng lắm chỉ là một kỳ tài kiếm đạo tương đối xuất sắc trong số những nhân tài vừa nổi danh mà thôi, hiện tại, người như hắn tuy ở Nam Vực không tính là nhiều, nhưng cũng không hề ít.
Còn đám người Nam Cung Vãn Ngọc thì lại là Nam Hoa Thất Anh có vị thế cực kỳ tôn quý, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Đáng lẽ ra, giữa bọn họ không thể có chuyện liên quan đến nhau.