Tuy thoạt nhìn không có thay đổi quá lớn, nhưng nếu quan sát kỹ thì sẽ nhận ra được sự khác biệt rõ ràng.
“Khi chúng ta bước vào tòa thành cổ này, khí Huyền Hoàng và số mệnh của bản thân đã dung hợp với nhau, một khi thất bại, tổn thất sẽ cực lớn”.
Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia khác thường, trong lòng thầm kinh ngạc, tuy nhiên, nếu có thể giành được chiến thắng thì thu hoạch không hề nhỏ.
Sau vài trận chiến thường thường, không quá nổi bật, rốt cuộc thì yêu nghiệt tuyệt đỉnh của tổ 7 là Tần Dương cũng xuất hiện.
“Trận thứ 8 của tổ 7, Tần Dương giao đấu với Viên Lượng!”
Trọng tài vừa dứt lời, trên hàng ghế khán giả lập tức vang lên tiếng bàn tán xôn xao. Viên Lượng vốn là một tên vô danh tiểu tốt, chắc chắn không phải là đối thủ của Tần Dương.
Mắt Viên Lượng lóe sáng, khi nhìn Tần Dương lộ rõ sự sợ hãi, liền mở miệng nói: “Trận chiến này ta…”
Hắn ta muốn nhận thua, nhưng Tần Dương lại không cho cơ hội.
Rầm!
Trên đài Thăng Long bộc phát ánh vàng sáng chói, Tần Dương như một ngọn lửa rực cháy bay vọt về phía Viên Lượng, phút chốc đánh bay hắn ta.
Phụt!
Viên Lượng phun ra một ngụm máu tươi, rơi xuống mặt hồ, sóng nước cuộn trào như mãnh thú, hung hăng ném hắn ta lên bờ. Nhìn sắc mặt hắn ta tái nhợt, lộ vẻ đau đớn khó nhịn, ngay cả nói cũng không nói nên lời.
Dáng vẻ cực kỳ thê thảm, hiển nhiên đã không còn cách nào ứng chiến, sớm bị đào thải.
“Lề mề cả buổi mới chịu nhận thua, xem thường ta quá rồi!”, sắc mặt Tần Dương lạnh tanh, hắn hừ một tiếng, trong mắt không hề có một chút đồng tình nào. Thái độ quyết liệt như thế khiến cho rất nhiều nhân tài kiệt xuất thuộc tổ 7 cảm thấy lo lắng bất an.
Trận đấu tiếp tục diễn ra, còn chưa đến lượt mình xuất chiến nên Lâm Nhất đưa mắt quan sát những đài Thăng Long khác.
Ở tổ 6, Dương Phàm đang đối chiến cùng một nhân tài kiệt xuất cảnh giới Âm Dương
mới nổi, trận chiến khá là kịch liệt. Tên nhân tài kia là một tay chơi quyền tài năng, khả năng cận chiến cực mạnh và vô cùng hung ác.
Với tư cách là yêu nghiệt bảng ngoài trong Quần Long Thịnh Yến lần trước, rõ ràng là Dương Phàm cố hết sức mới ứng phó được, cuối cùng giành được thắng lợi nhờ một chút may mắn.
Lâm Nhất nhìn ra được tên nhân tài mới xuất hiện có bản lĩnh dùng quyền kia chưa hẳn yếu hơn Dương Phàm, chỉ là có ít kinh nghiệm chiến đấu hơn mà thôi. Hơn nữa, duệ khí của hắn ta cực thịnh, sau khi thua cuộc, thậm chí không hề nhụt chí mà vừa lau vết máu trên khóe miệng vừa cười, hiên ngang xuống đài.
Loại người hung hãn thế này có khả năng cao sẽ đột phá trong đại chiến, hiển nhiên là càng chiến càng mạnh.
Nếu gặp lại trong vòng đấu loại, chưa chắc Dương Phàm là đối thủ của hắn ta.
Phương Hàn Lạc, Lâm Nhất thầm nhớ kỹ tên của thiếu niên kia.
Ánh mắt hắn di chuyển, chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc trên lôi đài tổ 8, là Cơ Vô Dạ của Huyết Thương Các. Hắn ta đánh rất hăng hái và dứt khoát, nhẹ nhàng xử lý một đối thủ mạnh.
Tầm mắt di chuyển khắp các lôi đài trên hồ Cửu Long, Lâm Nhất liên tiếp quan sát các trận đấu và phát hiện được không ít tân tú sáng giá.
E rằng sẽ có khá nhiều cao thủ thâm niên rơi rụng trong Quần Long Thịnh Yến lần này.