Đến lúc này, đối thủ của hắn ta có rất ít người có thể đỡ được mười chiêu, thậm chí hắn ta còn không thi triển Thương Long Kiếm Quyết, điều này có vẻ hơi đáng sợ.
Kiếm pháp của hắn ta đã tiến bộ hơn rất nhiều, thế như sấm sét, không thể đỡ nổi. Kiếm quang trong tay hắn ta như một tia sét, lúc thì như rồng, lúc thì như rắn, biến hoá thành đủ loại hung thú khác nhau, tất cả đều là tia sét sáng rực chói mắt.
Trong kiếm pháp sắc bén ẩn chứa ý cảnh lôi đình cao thâm, đinh tai nhức óc khiến người ta sợ hãi, khó có thể chống đỡ.
Lâm Nhất suy tư, thậm chí còn có chút nghi ngờ liệu có phải hắn ta đã lĩnh ngộ ý chí Lôi Đình rồi hay không.
Sau mấy trận đấu lớn, Bạch Lê Hiên đã gặp một cao thủ, đối phương cũng là tân tú. Trận đấu của hai người khó phân thắng bại, xem rất thích mắt, họ thay phiên tung chiêu, lấy cứng chọi cứng, cuối cùng thậm chí có thể nhìn thấy thánh huy lúc ẩn lúc hiện trên người Bạch Lê Hiên.
Ưu thế về Thánh thể của hắn ta thể hiện rõ rệt. Sau một trăm chiêu, đối thủ không còn đủ hậu kình, cuối cùng nhận thua trước khi sắp thua. Dù sao đây cũng là vòng tích điểm, hắn ta còn phải đánh vài trận nữa.
“Nếu không phải do ngươi có Thánh thể, trận đấu này khó có thể phân thắng bại. Trong vòng loại, ngươi cũng chưa chắc có thể thắng ta”.
Đối thủ của hắn ta còn rất trẻ, sau khi nhận thua thì trong mắt tràn đầy không cam lòng.
“Thánh thể? Thánh thể thì tính là gì, có thể thắng Vũ Hạo Thiên, có thể thắng Tam Vương Thất Anh không?”
Bạch Lê Hiên thản nhiên đáp.
Hắn ta sớm đã không còn kiêu ngạo về Thánh thể của mình. Thánh thể là cái thá gì, một năm trước hắn ta
vẫn thua trong tay Lâm Nhất đấy thôi.
Khi đó ở trong mắt người nọ, hắn ta thậm chí còn không bằng con sâu con kiến.
Sau khi rời khỏi đế quốc Đại Tần và gặp được nhiều nhân tài kiệt xuất khác, hắn ta sớm đã không còn kiêu ngạo, nói là thoát thai đổi cốt cũng không đủ.
“Mục tiêu của ngươi quá thấp, thế nào cũng sẽ không đi được quá xa”.
Bạch Lê Hiên hờ hững nhìn đối phương, không thèm để ý, quay lưng rời đi.
Vẫn không sử dụng Thương Long Kiếm Quyết ư?
Lâm Nhất hơi ngạc nhiên, sau lần từ biệt ở Biển Trăng Khô, đối phương đã tiến bộ rất lớn.
Đợt Quần Long thịnh yến này đúng là tàng long ngoạ hổ, chưa kể mười ngọn núi lớn Tam Vương Thất Anh, chỉ riêng các tân tú đã mạnh đến đáng sợ, có thể khiến người ta cảm nhận được áp lực không nhỏ.
Ngoại trừ Bạch Lê Hiên, Cơ Vô Dạ và Dương Phàm, hai người hắn quen thuộc hơn cũng có thành tích chiến đấu không tệ.
Đặc biệt là Cơ Vô Dạ chỉ thua một trận, còn Dương Phàm thì thua khá nhiều, nhưng trận thắng cũng không ít, vẫn có hi vọng thăng cấp.
Khoa trương nhất là Ô Tiếu Thiên, người này khá đáng sợ, chưa ra sân bao giờ. Có lẽ là do tiếng tăm của hắn ta năm đó quá tàn nhẫn, tất cả những người gặp hắn ta chưa lên sân đều chọn nhận thua, mơ hồ có cảm giác của Tam Vương Thất Anh.
Khi thời gian trôi qua lại có không ít tân tú khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác, dẫn tới bốn phía lớn tiếng khen hay.