“Xin lỗi Nguyệt sư muội ngay”.
Đúng vào lúc Viêm Long Tử đang muốn phát tác thì các chủ của Thiên Yêu Các lạnh lùng liếc hắn ta một cái, trầm giọng quát.
Viêm Long Tử thầm giật mình, cảm nhận được luồng khí tức tử vong, cả người hắn ta như thể ngồi trên bàn chông. Hắn ta cảm giác được nếu như mình không nghe theo, các chủ có thể sẽ thực sự giết chết mình…
Điều này làm cho hắn ta vô cùng kinh hãi, Nguyệt Vi Vi rốt cuộc có lai lịch thế nào, hắn ta đường đường là một con cờ quan trọng bậc nhất của Thiên Yêu Các trong Quần long thịnh yến.
Mà các chủ lại vì một Nguyệt Vi Vi mà nổi ý giết chết hắn ta, đúng là khiến người ta kinh hoàng.
“Xin lỗi, sư huynh lỗ mãng rồi”.
Viêm Long Tử trong lòng có cả nghìn lần không cam tâm thì ngoài mặt vẫn không dám để lộ chút phẫn nộ nào, chỉ đành phải đè nén cơn giận, chường mặt ra xin lỗi.
“Không có lần sau nữa”.
Nguyệt Vi Vi lạnh lùng hừ một tiếng, không tiếp tục để ý hắn ta nữa.
Đáng ghét!
Đồ đàn bà thối, ta xem chút nữa thằng nhóc kia bị đánh cho như chó thì ngươi còn có thể uy phong được nữa hay không.
Đáy mắt Viêm Long Tử loé lên vẻ oán hận, ngay sau đó lại che dấu đi, dù gì hắn ta bây giờ cũng không dám trở mặt với Thiên Yêu Các, lại càng không dám ngỗ nghịch các chủ.
Trận sóng gió này của Thiên Yêu Các quả thực khiến người xung quanh đều ngạc nhiên hết sức.
Chẳng qua đặt vào trong hội trường rộng lớn đến cả mấy trăm vạn người thì cũng chỉ như một đoá hoa nước nho nhỏ mà thôi, không hề gây nên sóng gió lớn gì.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đang tập trung ở chỗ Lâm Nhất, chỉ là trong đó có rất nhiều ánh mắt giống hệt với Viêm Long Tử. Đều rất mong chờ được nhìn thấy Lâm Nhất bị xấu mặt, một người nổi tiếng thì thị phi cũng nhiều, có bao nhiêu người yêu thích
thì cũng sẽ có bấy nhiêu người đố kỵ.
Cả một đường toàn thắng đến giờ, mức độ nổi tiếng tăng vọt mạnh mẽ đã khiến cho Lâm Nhất sớm được nhiều người chú ý đến, nhưng vô tình cũng tích luỹ được rất nhiều oán hận.
Đều đợi để xem trò cười của Lâm Nhất.
Cho dù là những người ủng hộ cho hắn thì vẻ mặt cũng là vô cùng căng thẳng, cuộc chiến này phần thắng mịt mờ, quả thực không cần thiết phải kiên trì như vậy.
Trên đài Thăng Long, vẻ mặt Tịch Phong lạnh lẽo nhìn về phía Lâm Nhất, sâu trong đáy mắt loé lên hàn ý.
Một hồi sau, mặt hắn ta lộ vẻ khinh thường, hờ hững noi: “Ngươi vẫn cảm thấy mình liên tiếp chiến thắng thì có thể khiến cho ta phải nhìn bằng con mắt khác, dùng một chiêu phân thắng bại với ngươi chắc?”
Sâu trong nội tâm Tịch Phong đúng là có chút không vui.
Những hắc mã khác hoặc là yêu nghiệt trong các nhân tài yêu nghiệt với thành tích toàn thắng, gặp phải Tam Vương Thất Anh cùng đều nhận thua hết mà không có ngoại lệ.
Duy chỉ có Lâm Nhất này gặp phải mình lại không hề do dự mà lựa chọn tiếp tục chiến đấu. Khiến hắn ta lúc này xuất hiện lại trở thành tiêu điểm và đặc biệt nhất trong Tam Vương Thất Anh.
Cảm thấy mình chỉ xếp hạng thứ 10 thì hắn đã coi khinh sao?
Nhưng những cảm xúc này chỉ tồn tại vài giây sau đó liền biết mất tăm trong đầu của Tịch Phong, quả thực không cần phải nghĩ ngợi nhiều như thế.
Dám đến khiêu chiến thì ta phế hắn luôn là được!