“Bá Kiếm!”
Trong mắt Nam Cung Vãn Ngọc của Bắc Tuyết Sơn Trang và Lý Mộ Bạch của Thiên Kiếm Tông đều lóe lên một tia khác thường, bởi vì bọn họ nhìn ra kiếm pháp mà Lâm Nhất đang sử dụng.
Đó là một trong ba đại kiếm pháp của Kiếm Tông năm xưa, có uy lực kinh thiên, đáng lẽ ra đã sớm thất truyền rồi.
“Đã nhiều năm như vậy, cuối cùng cổ vực Nam Hoa cũng lại xuất hiện một kiếm khách”.
Khác với suy nghĩ của mọi người, đúng là hai người cũng có chút áp lực, nhưng hơn thế nữa chính là sự hưng phấn. Bởi vì kiếm khách chân chính quả thật rất hiếm!
“Đồ khốn kiếp, tên Tịch Phong này đúng là đồ vô dụng!”, tại vị trí của Thiên Yêu Các, trước đó, Viêm Long Tử vẫn luôn kêu gào rằng Lâm Nhất tất bại, giờ mặt hắn ta chẳng khác nào ăn trúng phân, trông cực kỳ khó coi.
Mấy lần liên tiếp, cứ hễ hắn ta nói Lâm Nhất sẽ thua là y như rằng đều bị vả mặt.
Vất vả lắm mới đụng phải Tịch Phong trong Tam Vương Thất Anh, hắn ta cứ tưởng lần này chắc chắn Lâm Nhất sẽ bại, nào ngờ, hắn ta lại lần nữa bị vả một cú trời giáng.
Các đệ tử Thiên Yêu Các vốn đang cười, nghe vậy thì nơm nớp lo sợ, không dám nhiều lời.
Sự lo lắng trong mắt Nguyệt Vi Vi tan biến, nàng ta nhắm mắt lại, duỗi lưng một cái, tư thế trông thật quyến rũ. Bàn tay trắng nõn vỗ nhẹ cái miệng nhỏ nhắn đang ngáp, khuôn mặt tràn đầy tươi cười, mắt cong cong như vầng trăng, vừa mị hoặc lại vừa đáng yêu.
Phía đế quốc Đại Tần, Mai hộ pháp đã hoàn toàn ngây dại, ông ta quay sang nhìn những người khác, sắc mặt bọn họ cũng không khác là bao.
Cứ như đang ở trong mộng vậy, ánh mắt họ lộ vẻ không dám tin, đây thật sự là Lâm Nhất của Lăng Tiêu Kiếm Các ư?
Nếu đây là mộng, vậy thì chỉ mong đừng tỉnh lại.
Tại vị trí của Tử Nguyệt Động Thiên, sắc mặt của rất nhiều trưởng lão và đệ tử đều cực kỳ khó coi, không khác gì mấy so với Viêm Long Tử.
Vòng loại tiếp tục diễn ra, chỉ còn lại một trận cuối cùng, cũng không quá đặc sắc.
Nhất là, từ sau khi chứng kiến
trận chiến của Lâm Nhất và Tịch Phong, những trận chiến sau đó đều trở nên nhạt nhẽo, tâm trí của mọi người đã sớm bay đến vòng xếp hạng rồi.
Đó mới là trận đại chiến thực sự, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, không cách nào khống chế được.
“Chúc Thanh Sơn đấu cùng Lưu Vân Phi!”
Cục diện đang dần ổn định, thì đột nhiên, trọng tài hô vang. Phút chốc, hai mắt mọi người tỏa sáng, bầu không khí trên khán đài lại lần nữa sôi trào.
Chúc Thanh Sơn!
Ngoại trừ Tam Vương Thất Anh, hắn ta là một trong những yêu nghiệt vẫn còn duy trì thành tích bất bại cho đến thời điểm hiện tại, hơn nữa, giống với Lâm Nhất, người này cũng là một nhân tài mới nổi.
Đến vòng loại, hắn ta mới được mọi người chú ý, sau khi bại lộ thực lực, Chúc Thanh Sơn cũng không cố kỵ nữa, đã có hơn năm người chết dưới đao của hắn, quả là một con số vô cùng khoa trương.
Rất nhiều người đã âm thầm đặt cho hắn ta biệt hiệu Ma Đao, bởi vì đao pháp của hắn ta thật sự bá đạo, vừa nhìn là biết tà tu. Trong suy đoán của mọi người, chắc chắn Chúc Thanh Sơn là đệ tử đóng cửa của một tà tu lợi hại, nếu không, đao pháp của hắn ta sẽ không khủng bố đến mức như vậy.
Lưu Vân Phi, đối thủ của hắn ta, cũng không hề đơn giản. Người này xếp hạng 12 trên bảng Long Vân, chính là đại đệ tử của Tử Lôi Tông. Uy vọng của hắn ta trong tông môn gần như sánh bằng Triệu Vô Cực, một trong Tam Tiểu Vương. Lưu Vân Phi có tu vi thâm hậu, căn cơ vững chắc, Tử Lôi Vô Cực Đao của hắn ta cũng vô cùng bá đạo.