Vòng vo cả buổi, ngoại trừ nói mình đẹp ra thì hình như nàng ta chẳng nói gì cả.
“Huynh đoán xem”, Nguyệt Vi Vi cười tinh nghịch, không đợi Lâm Nhất hỏi lại, chiếc váy đỏ của nàng ta đã tản ra như mây khói, lẳng lặng rời đi.
Có lẽ… có liên quan đến tinh không cổ lộ.
Lâm Nhất thầm nghĩ, nhưng cụ thể như thế nào thì hắn không đoán ra được.
Sự xuất hiện của Nguyệt Vi Vi chỉ như một gợn sóng nho nhỏ, bốn ngày sau, sau bao ngày yên tĩnh, thành Long Vân lại lần nữa sôi trào.
Thịnh Yến chính thức bước vào thời khắc cao trào: Quần Long tranh tài!
Sáng sớm, khi những tia nắng ban mai vừa chiếu rọi.
Trên khán đài bao quanh hồ Cửu Long bao la đã chật kín người đến xem chiến, tiếng bàn tán xôn xao không dứt, còn có âm thanh hò hét rung trời.
Giữa hồ, mười đài Thăng Long trước đó đã sát nhập thành bốn đài, mỗi một đài Thăng Long đều trở nên rộng lớn hơn rất nhiều, trận pháp và kết giới cũng được gia tăng tương ứng.
Quần Long Thịnh Yến lần trước đã có trường hợp đánh nát kết giới bảo hộ, khiến dư chấn lan đến hàng ghế khán giả, cho nên, với tư cách là Quần Long tranh tài hưng thịnh nhất trong suốt mấy ngàn năm qua, các trọng tài của Thánh Minh không dám chủ quan. Suốt bảy ngày qua, bọn họ đã cẩn thận chuẩn bị từng chút một.
Một 100 tuyển thủ đều có vị trí của riêng mình, hiển nhiên là tầm nhìn tốt hơn nhiều so với người xem bình thường.
Thời gian dần trôi qua, tất cả các tuyển thủ đều đã thông qua lối đi đặc biệt để tiến vào khu vực thi đấu. Lối ra của mười lối đi đặc biệt kia đều là đầu rồng vô cùng uy mãnh.
Mỗi khi có người bước ra từ miệng rồng, vô số ánh mắt sẽ đổ dồn về phía đó, đồng thời, tiếng reo hò vang lên không dứt.
Các tuyển thủ nổi danh lần
lượt xuất hiện khiến bầu không khí tại hiện trường dần dần nóng lên… khí thế sôi trào dường như muốn thiêu đốt tầng mây vạn lý trên đỉnh đầu.
“Triệu Vô Cực ra rồi!”
Đột nhiên, toàn trường sục sôi, hàng trăm vạn người đồng loạt đứng dậy, vô số ánh mắt nóng rực đổ dồn về một phía.
Thân là một trong Tam Tiểu Vương, tuy ngày thường Triệu Vô Cực rất ít khi xuất hiện, nhưng trong hoàn cảnh như thế này, hắn ta buộc phải tiến lên đài trước ánh mắt chú mục của hàng vạn người. Thần thoại về Tam Tiểu Vương như sấm bên tai, không ai không biết, không ai không rõ, gần như mỗi người đều nghe đến tên của họ.
Bất kể là ở vòng tích điểm hay vòng đấu loại, có bao nhiêu ngựa đen xuất hiện đi nữa thì địa vị của bọn họ trong lòng mọi người vẫn khó mà rung chuyển.
Ầm!
Khi Triệu Vô Cực hoàn toàn hiện thân, tầng mây trên cao dường như có tiếng rồng ngâm vang lên, âm vang như sấm, đinh tai nhức óc. Sự xuất hiện của hắn dường như đã kinh động đến tồn tại cổ xưa nào ở nơi xa xăm ngoài kia.
“Rồng ngâm!”
“Trước đó có nhiều người ra đến, nhưng không hề có động tĩnh lớn như vậy, không ngờ Triệu Vô Cực vừa xuất hiện liền có tiếng rồng ngâm vang vọng, đúng là kỳ lạ!”
“Có gì là kỳ lạ, thành Long Vân sừng sững không biết bao nhiêu năm, ẩn giấu rất nhiều thứ từ thời Thượng Cổ, khó mà nói được trong lúc tiến hành Quần Long Thịnh Yến, những thứ đó… có xuất hiện hay không?”